NĂM NỔI LOẠN NHẤT, TÔI GIẢ VỜ BỆNH KIỀU CƯỠNG CHẾ YÊU ANH TRAI

Chương 18

Trải qua một học kỳ, anh tôi đã không còn quản tôi nhiều nữa.

Sau khi nghỉ đông, tôi thuê một căn nhà gần trường.

Mỗi ngày trôi qua rất quy luật.

Tập gym, ăn uống, gõ code, đọc sách, ngủ.

Đêm Giao thừa, tôi đi tàu cao tốc về nhà.

Vừa vào cửa đã thấy thêm một đôi giày da trên thảm chùi chân.

Bước vào trong, thấy anh tôi đang ngủ gục trên sofa.

Mẹ tôi từ bếp đi ra đón lấy vali của tôi, khẽ nói:

“Anh con cũng vừa đến thôi, cuối năm này chắc bận rộn quá, mắt thâm quầng hết rồi. Con tự về phòng mà nghỉ, đừng làm phiền anh con, nghe rõ chưa?”

Tôi cười cười, bỏ hai phong bao lì xì vào túi tạp dề của mẹ:

“Mẹ yên tâm.”

Mẹ tôi trở lại bếp, nhẹ nhàng kéo cửa bếp lại.

Do dự một lúc.

Tôi đi đến sofa, quỳ nửa người xuống.

Gầy đi rồi.

Tóc cũng dài hơn một chút.

Ngủ không được yên giấc, cặp chân mày hơi nhíu lại.

Tôi vô thức đưa tay ra, khi đầu ngón tay sắp chạm vào giữa hai lông mày anh, hàng mi run rẩy khiến tôi tỉnh táo lại.

Ngón tay co lại, từ từ hạ xuống.

Tôi cúi mắt, cười tự giễu kéo khoé môi.

Thói quen quả thực là một thứ đáng sợ.

Im lặng vài giây, tôi đứng dậy cởi áo khoác đắp lên người anh, rồi trở về phòng mình.

Bữa cơm tất niên rất thịnh soạn.

Anh tôi uống rượu cùng bố, vừa uống vừa trò chuyện vẩn vơ.

TV đang chiếu Gala Xuân.

Mẹ tôi thỉnh thoảng gắp thức ăn cho chúng tôi.

Không khí cũng giống như mọi năm.

Ăn xong, mẹ tôi không cho tôi và anh tôi giúp dọn dẹp, đuổi chúng tôi ra khỏi bếp.

Tôi không muốn xem Gala Xuân, đi ra ban công hóng gió.

Mở WeChat ra xem, hồng bao tôi chuyển cho anh sáng nay vẫn chưa được nhận.

Không lâu sau, tiếng bước chân vang lên phía sau.

Nghiêng đầu, thấy anh tôi đang dựa lưng vào lan can ban công, cúi đầu châm một điếu thuốc.

Hút được nửa điếu, anh nghiêng người nhìn tôi, giọng điệu thoải mái hỏi:

“Đã yêu đương chưa?”

Tôi nhìn những đoá pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm xa xăm, thành thật trả lời:

“Chưa, không có thời gian.”

Ngừng lại một chút, tôi nghiêng đầu nhìn anh, hỏi:

“Còn anh thì sao? Anh đã qua sinh nhật 25 tuổi rồi, không định tìm đối tượng à?”

Anh tôi từ từ nhả ra một làn khói, đôi mắt hơi rũ xuống:

“Hoắc Nghiên giới thiệu cho anh một người bạn qua WeChat hai hôm trước, bảo anh nói chuyện với cô ấy trước.”

Tôi cong môi:

“Vậy tốt quá rồi, chị Nghiên giới thiệu thì chắc chắn sẽ không…”

“Em bảo cô ấy giới thiệu phải không?” Anh tôi ngước mắt lên.

Bốn mắt chạm nhau, tôi cúi mắt tránh đi.

Quay đầu nhìn về phía màn đêm đen đặc, nghiêm túc nói:

“Em nghĩ, bên cạnh anh nên có một người để nương tựa lẫn nhau.”

Im lặng vài giây, anh tôi cười khẽ một tiếng, ngậm điếu thuốc giọng nói không rõ ràng:

“Quý Minh Viễn.”

Tôi không quay đầu lại, lạnh nhạt “Ừm” một tiếng.

Anh tôi dụi tắt đầu thuốc, đi vào trong:

“Sau này bớt lo lắng chuyện này đi, anh không cần ai nương tựa.”

 

 

back top