Trước kỳ nghỉ đông còn có một ngày quan trọng.
Ngày 18 tháng 12, sinh nhật anh tôi.
Buổi sáng tôi gửi lời chúc và hồng bao cho anh.
Đến mười một giờ đêm, tôi vẫn không nhịn được đi ra ban công, bấm số gọi.
Quá trình chờ đợi dài vô tận.
Một bông tuyết rơi vào lòng bàn tay tôi, tôi rụt tay lại, mở lời:
“Anh, chúc mừng sinh nhật.”
Đầu dây bên kia rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức tôi tưởng đã cúp máy.
Cho đến khi tôi nghe thấy một tiếng hít mũi rất nhẹ.
“Anh?”
“Ừm, anh đang nghe.” Giọng hơi khàn, lại mang theo chút cười, “Tưởng hôm nay không nhận được điện thoại của em.”
Tôi im lặng:
“Anh bị cảm à?”
“Không, tối nay uống hơi nhiều rượu, anh… anh vừa về đến nhà.”
“Vâng, vậy anh nghỉ ngơi sớm đi.”
Đã đến lúc cúp máy.
Đầu ngón tay lơ lửng trên nút màu đỏ, không biết đang do dự điều gì.
Một bông tuyết rơi trên màn hình, truyền đến một tiếng gọi xa vời—
“Tiểu Viễn.”
Hơi thở ngưng lại trong tích tắc.
Tôi khẽ thở hắt ra, áp điện thoại trở lại tai:
“Sao vậy anh?”
Đầu dây bên kia cười nhẹ một tiếng:
“Không có gì, chỉ là muốn nói… bên anh đang có tuyết rơi, bên em… có lạnh không?”
Trong sự im lặng, hốc mắt dần nóng lên.
Tôi cũng cười một tiếng, nói:
“Không lạnh.”
“Khi nào em nghỉ đông?” Anh tôi đột nhiên hỏi.
“Sắp rồi, khoảng một tháng nữa.”
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Anh đến đón em nhé?”
Tôi đưa tay ra đón lấy một bông tuyết, nghiền nát:
“Không cần.”
“Được,” anh tôi cười ngắn, giọng mũi nặng nề, “Vậy… tự chăm sóc tốt cho bản thân, cúp máy đây.”
Cuộc gọi kết thúc.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại thất thần.
Màn hình khoá vẫn chưa đổi.
Chụp lúc Quý Hành Phong lần đầu tiên say rượu, cười ngây ngô khi nhắm mắt.
Đuôi mắt đỏ, chóp mũi đỏ, môi cũng đỏ.
Cũng là lần đầu tiên tôi hiểu rõ, mình đang che giấu tâm tư gì với anh.
Từng bông tuyết rơi trên đôi mắt nhuốm men say ấy.
Nhanh chóng tan thành nước, đọng lại nơi khoé mắt, từ từ trượt xuống.
Cách một màn hình.
Tôi đã khiến người luôn nghĩ cho tôi ấy, phải khóc.
