Chưa bao giờ cảm thấy khoảng thời gian xuống lầu lại dài đến thế.
Cho đến khi đứng trước mặt anh tôi.
Nhịp tim mới dần bình tĩnh trở lại.
Ánh mắt anh tôi khác xa với giọng nói tỉnh táo của anh.
Phủ một lớp nước mỏng, đuôi mắt rất đỏ, tai hồng lên.
Đến gần có thể ngửi thấy mùi rượu.
“Say rồi à?”
“Không.” Anh tôi trả lời dứt khoát.
Vậy là say rồi.
Tôi muốn cõng anh lên lầu.
Do dự một lát, tôi lấy chiếc bánh kem anh đang xách, đưa tay kia ra dắt anh đi vào.
Vào thang máy, tôi nhận ra nên buông tay.
Ngón tay vừa động, lòng bàn tay lại bị nắm chặt lại.
Thang máy bắt đầu đi lên.
Tôi không nhịn được nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào nửa mặt nghiêng của anh tôi.
“Quý Minh Viễn.”
Tôi dời tầm mắt, “Ừm” một tiếng.
“Muỗi ở khu chung cư của em đốt anh nhiều quá.”
“…”
Tôi lại nhìn anh tôi một cái.
Rồi nhìn về phía trước, siết chặt bàn tay đang nắm, ngón cái từ khớp ngón tay cọ xát đến mu bàn tay, chạm vào một cục u hơi nhô lên, nhẹ nhàng xoa.
“Đã đợi lâu lắm không?”
“Quên rồi,” anh tôi bổ sung, “đang suy nghĩ chuyện.”
Tôi nhìn con số tầng lầu liên tục nhảy, không nói gì nữa.
Nếu không say, anh tôi có lẽ chỉ đứng dưới lầu gọi điện thoại cho tôi xong.
Rồi rời đi.
Giống như mùa đông năm ngoái.
Vào cửa, tôi đưa dép đi trong nhà cho anh tôi, còn mình đi chân trần vào phòng tắm, trong khu vực vòi sen còn một đôi.
Mang giày vào, rửa tay sạch sẽ, tôi về phòng thay ga trải giường.
Cầm chai nước hoa hồng ra thì thấy anh tôi đã nằm trên sofa.
Mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn, một tay còn đặt trên chiếc cà vạt đã nới lỏng.
Tôi quỳ nửa người xuống, gạt tay anh ra, mở hai cúc áo sơ mi.
Sau đó dùng ngón trỏ chấm nước hoa hồng, thoa từng chấm lên những cục đỏ trên mu bàn tay.
Làm xong, tôi điều chỉnh nhiệt độ điều hoà lên hai độ, rồi ngồi trên thảm, tham lam nhìn khuôn mặt ấy.
Gần một năm rồi.
Đến khoảnh khắc này tôi không thể không thừa nhận, tôi căn bản không thể đối diện một cách tự nhiên.
Ánh mắt hèn hạ lặng lẽ bày tỏ nỗi nhớ.
Bao phủ lấy đôi mày mắt đó, từng chút từng chút phác hoạ, từ từ trượt qua sống mũi, rơi xuống đôi môi kia.
“Anh.” Tôi cười khổ gọi khẽ một tiếng.
Nếu mỗi lần say rượu đều có thể đánh cắp một nụ hôn, không yêu đương cũng được.
Như bị ma ám, tôi cúi đầu xuống.
Chỉ còn cách vài phân, anh tôi mở mắt.
Hơi thở chạm nhau, tôi khàn giọng hỏi:
“Tại sao không tránh?”
Anh tôi nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt mờ hơi men dường như không thể kiềm nén cảm xúc, mọi sự tủi thân, buồn bã, nhớ nhung trong lòng đều tuôn trào ra ngay lập tức.
Hoà quyện trong một lớp nước, khẽ lay động.
“Không cho hôn, có phải sẽ không nhận anh làm anh trai nữa không?”
