NĂM NỔI LOẠN NHẤT, TÔI GIẢ VỜ BỆNH KIỀU CƯỠNG CHẾ YÊU ANH TRAI

Chương 25

Anh tôi ăn nửa bát cơm với tâm trạng phức tạp.

Ăn xong, anh dọn rau, tôi rửa bát.

“Anh còn căng thẳng không?”

Anh tôi khoanh tay tựa vào khung cửa, lườm tôi một cái:

“...Mắt nào của em thấy anh căng thẳng?”

Đợi tôi đi về phía anh, anh mặt lạnh lùng tháo chiếc tạp dề trên eo tôi ra, kéo tôi đi về phía phòng.

Cửa mở, anh tôi kín đáo véo tôi một cái, ra hiệu tôi đừng nói gì.

Tôi đi theo sau anh vào, đóng cửa lại, ngoan ngoãn đứng ở cửa.

“Mẹ.” Anh tôi đi đến ngồi bên cạnh mẹ.

Mẹ tôi nhìn anh tôi với ánh mắt đầy hối lỗi, không nói một lời nào, nước mắt đã rơi xuống trước.

Khiến anh tôi có chút bối rối.

Tôi giả vờ ho một tiếng không cố ý, đánh thức sự khó chịu của mẹ tôi, nước mắt nhanh chóng ngừng lại.

Nhận lấy khăn giấy anh tôi đưa qua, mẹ tôi khó khăn mở lời:

“Hành Phong à, mẹ thực sự không biết thằng hỗn xược đó đã làm con chịu nhiều uất ức như vậy, mẹ đã dạy dỗ nó rồi, sau này nếu nó còn đến làm phiền con, mẹ sẽ đuổi nó ra ngoài, không cần nó nữa…”

“Vừa hay, anh con cần con.” Tôi bình tĩnh trình bày.

Mẹ tôi làm như muốn xông lên đánh tôi, bị anh tôi nhanh tay cản lại:

“Mẹ! Mẹ, mẹ đừng manh động! Mẹ nghe con nói, Tiểu Viễn nó… không cưỡng ép con, con tự nguyện.”

Mẹ tôi nhìn anh tôi, nước mắt rơi càng nhiều hơn:

“Hành Phong, mẹ biết con tốt bụng, từ bé con đã nhường nhịn nó, chiều chuộng nó, nhưng con không thể… không thể cái gì cũng chiều theo nó, con phải nghĩ cho bản thân mình, so với nó, mẹ muốn thấy con hạnh phúc hơn…”

Giọng anh tôi nghẹn lại một chút, pha lẫn tiếng cười khàn khàn:

“Mẹ, bây giờ con đang rất hạnh phúc, thật đấy, con không lừa mẹ đâu.

“Sở dĩ Tiểu Viễn nói với mẹ như vậy, là sợ mẹ trách con… trách con dẫn dắt nó đi đường cong…”

Mẹ tôi im lặng.

Rất lâu sau, bà thở dài một tiếng, giơ tay vuốt mặt anh tôi, ánh mắt đầy xót xa:

“Hành Phong, con không thể cái gì cũng ôm hết vào mình, mẹ hiểu nó, cũng hiểu con, dù nó không ép con, chắc chắn cũng là nó khơi mào trước, mẹ có trách cũng không trách đến con được.

“Thằng hỗn xược đó nói đời này nó không thể thay đổi, mẹ chỉ muốn biết, con đồng ý với nó, trong lòng… có thấy uất ức không? Dù chỉ một chút, mẹ cũng…”

Anh tôi lắc đầu, giọng nói mang theo nụ cười khàn khàn:

“Không uất ức, thật sự không.”

Mẹ tôi lau khô nước mắt, nghiêm túc nhìn anh tôi.

Rất lâu sau, nước mắt tích tụ hết lớp này đến lớp khác, bà nghiêng người ôm anh tôi một cái.

“Hành Phong, con năm nay 25 tuổi rồi, mẹ chưa bao giờ nhắc đến chuyện lập gia đình trước mặt con, không phải mẹ quên, mà là theo kinh nghiệm của mẹ, hôn nhân không phải là thứ cần thiết trong cuộc đời.

“Con kết hôn mẹ chúc phúc, con không kết hôn mẹ cũng ủng hộ, sống hết nửa đời còn lại một cách tự do thoải mái, đợi về già, cứ để Quý Minh Viễn nuôi con, đó là suy nghĩ ban đầu của mẹ.

“Bây giờ Quý Minh Viễn nói với mẹ đời này nó đã xác định là con rồi, nếu con không chê nó, hai đứa ở bên nhau… sống cả đời, mẹ cũng yên tâm. Không có đường cong hay đường thẳng gì cả, cuộc sống là do bản thân mình sống, thoải mái và vui vẻ là được.

“Hành Phong, giữa con và Quý Minh Viễn, mẹ vẫn thiên vị con, sau này nếu nó làm con phiền lòng con cứ nói với mẹ, con không nỡ đánh mẹ sẽ thay con dạy dỗ.”

Anh tôi quay lại nhìn vết tát trên mặt tôi, cười nói:

“Vâng.”

Mẹ tôi tiếp tục:

“Còn về phía bố con, cứ giấu tạm đã, ông ấy biết hai anh em con tình cảm tốt, cứng nhắc giải thích hai đứa là loại tình cảm đó… ông ấy có lẽ còn chưa kịp phản ứng, nếu sau này ông ấy giục con kết hôn, con yên tâm, mẹ giúp con đỡ lời.”

“Ừm, cảm ơn mẹ.”

Mẹ tôi lại ôm anh tôi một cái, hỏi tối nay anh muốn ăn gì.

Anh tôi nói một món, tôi cũng nói một món.

Mẹ tôi lườm tôi một cái, lúc đi ra còn không cẩn thận dẫm vào chân tôi một cái.

Không sao.

Chân tôi cứng, người chịu thiệt là mẹ.

Khoá cửa lại tôi đi đến bên giường, nhân lúc anh tôi còn đang ngồi, dễ dàng đè anh xuống.

“Anh, hỏi anh một câu.”

Anh tôi không nói nên lời:

“...Câu hỏi gì cần phải hỏi bằng tư thế này?”

Tôi cong môi cười, cúi đầu hôn anh một cái.

“Yên tâm, em không làm loạn đâu.

“Em muốn hỏi anh, không có con, có tiếc nuối không?”

Anh tôi khẽ nhíu mày:

“Tiếc nuối gì? Có phải chưa nuôi con đâu, em đã cho anh trải nghiệm rồi còn gì Quý Tiểu Viễn.”

“Ồ.” Tôi lại hôn anh một cái.

“Thế còn em?” Anh tôi giơ tay áp vào cổ tôi, “Có tiếc nuối không?”

Tôi lắc đầu:

“Em không thích trẻ con.

“Điều tiếc nuối duy nhất của em là, không được sinh ra sớm hơn anh sáu năm.”

Anh tôi ngẩn người.

Tôi cười hôn lên môi anh.

“Cho nên sau này mỗi lần đến sinh nhật, điều ước sinh nhật của em đều là, hy vọng mình mau lớn.”

Anh tôi nheo mắt cười:

“Lớn chậm một chút mới tốt.”

Tôi không phản đối, cúi đầu nếm nụ cười đang ẩn chứa nơi khoé môi anh.

“Anh, mục tiêu cuộc đời em chỉ có một.”

“Gì?”

“Nuôi anh, nuôi cả đời.”

 

back top