NĂM NỔI LOẠN NHẤT, TÔI GIẢ VỜ BỆNH KIỀU CƯỠNG CHẾ YÊU ANH TRAI

Chương 24

Bốn giờ chiều.

Tôi đứng canh bên ban công, thấy một bóng người vội vã lao vào toà nhà.

Mặc áo phông và quần short của tôi, không làm kiểu tóc, mái tóc đen trước trán bị gió thổi bay, trông còn giống sinh viên đại học hơn tôi.

Tôi đếm giây.

Năm, bốn, ba, hai… Bấm tay nắm cửa.

Giây tiếp theo, anh tôi xông vào.

Tôi dang rộng vòng tay, vững vàng đón lấy người đang lao vào lòng.

Anh tôi ngây người một chút, liếc nhìn phòng khách thấy không có ai rồi lại nhìn tôi.

Sự hoảng hốt trong đáy mắt còn chưa kịp lan ra đã bị sự đau lòng tuôn trào nhanh chóng bao phủ.

Ánh mắt anh tôi rơi vào vết tát trên má trái tôi.

“Họ… đánh em?”

Tôi giơ tay che mắt anh lại, cười nói:

“Bố không động tay, mẹ đánh.”

Anh tôi nhíu mày, ánh mắt vừa giận vừa đau:

“Anh không bảo em đợi anh về rồi hãy nói sao?”

“Anh,” tôi ôm eo anh, cúi đầu tựa cằm lên vai anh, “em chịu đòn tốt hơn. Hơn nữa, nếu bố mẹ đánh anh… em có thể sẽ nổi điên với họ.”

“…”

Anh tôi nắm lấy vai tôi đẩy ra:

“Em nói với họ thế nào?”

“Em nói em cưỡng chế anh yêu em, anh mềm lòng, không chịu nổi sự làm phiền dai dẳng của em, nên đồng ý.”

“…”

Anh tôi im lặng đúng nửa phút.

Bị tôi chọc cho tức đến bật cười.

“Rồi sao nữa?”

Tôi khẽ nhướng mày:

“Bố thấy em đang đùa, và thấy không buồn cười, quay người vào phòng.”

“…”

“Mẹ cũng thấy không buồn cười, vì mẹ biết em không đùa, nên mẹ kéo em vào phòng em, đóng cửa lại vừa đánh vừa mắng.”

“…”

“Em nói hết với mẹ rồi, em nói với mẹ là em đã có ý đồ xấu với anh từ nhỏ, em không thích phụ nữ cũng không thích đàn ông, em chỉ muốn anh, đời này sẽ quấn lấy anh không buông, mẹ mắng em không phải người, tát em ba cái, cho nên, anh không cần lo lắng không biết giải thích với mẹ thế nào, bây giờ mẹ cảm thấy có lỗi với anh, em nói với mẹ là anh sắp về, mẹ đang trốn trong phòng em, không biết đối mặt với anh thế nào.”

Mặt anh tôi lúc đỏ lúc trắng, nhìn tôi rất lâu mà không biểu cảm, sau đó quay mặt đi, thở dài thườn thượt.

“Có lúc anh thực sự muốn đập vỡ đầu em ra xem bên trong chứa cái gì.”

“Quý Hành Phong.”

Anh tôi nhíu mày:

“Làm gì? Không lớn không bé…”

Anh tôi khựng lại, ngơ ngẩn nhìn tôi một giây, quay mắt đi ho nhẹ một tiếng, dắt tôi đi về phía phòng.

Tôi nắm tay anh ngược lại đi về phía bếp.

“Mẹ dặn em rồi, đợi anh về trước hết phải đưa anh đi ăn cơm, thức ăn đều đang được hâm trong nồi.”

“…”

 

back top