Trận chiến đầu tiên kết thúc bằng thảm bại.
Không sao, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Còn sống là còn có cơ hội.
Năm giờ sáng, tôi thức dậy, vệ sinh cá nhân xong mò vào phòng anh.
Ngắm khuôn mặt anh ngủ một phút, sau đó chạm môi hai cái.
Rồi chạy đi giúp bố mẹ bán bánh bao.
Hôm nay bán đồ ăn sáng rất nhanh.
Đang chuẩn bị dọn hàng, một chiếc xe thể thao màu bạc dừng trước cửa tiệm.
Cửa xe ghế lái mở ra, một người phụ nữ bước xuống.
Là cô gái mặc váy đen hôm qua, hôm nay đổi sang váy đỏ.
Đóng cửa xe lại, cô ta duỗi móng tay sơn đỏ sắc nhọn ra, chỉ vào tôi giữa không trung:
“Thằng nhóc sói con, đừng dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống đó nhìn tôi.”
Tôi không đáp lời, vừa tháo găng tay, khẩu trang, vừa lạnh lùng nhìn cô ta bước tới.
“Để tao giới thiệu, tôi tên Hoắc Nghiên, là đối tác làm ăn của công ty anh cậu, cũng là…”
Cô ta cố ý dừng lại, môi đỏ hơi cong:
“Cũng là đại tỷ của anh cậu.”
Tôi vẫn mặt lạnh:
“Đại tỷ gì?”
Hoắc Nghiên cười một tiếng, giơ hai ngón trỏ chạm vào nhau:
“Mẹ ruột của anh cậu, với bố ruột của tôi, qua lại với nhau.”
Tôi theo bản năng nhìn về phía sau, may mắn là bố không ở đó.
Quay lại, Hoắc Nghiên đã cầm một cốc sữa đậu nành uống:
“Tối qua anh cậu đi xã giao uống không ít, ông tổng bên Tâm Thuỵ cứ khen anh cậu là tài tuấn trẻ tuổi, giành nhau đưa anh cậu về. Nếu không có tôi ở đó, có lẽ tối qua cậu đã không gặp được anh cậu rồi.”
“Tâm Thuỵ nào?”
“Sao? Muốn hack hệ thống nhà người ta à?”
Tôi không nói gì.
Hoắc Nghiên lại cười một tiếng:
“Cậu đã giúp công ty anh cậu xây dựng trang web, còn có thể đào lỗ hổng cho tập đoàn lớn như Vân Khoa, nhân dịp nghỉ hè không có việc gì, chi bằng đến công ty tôi giúp một tay, yên tâm, lương vẫn trả đầy đủ.”
“Tôi không thiếu tiền.”
“Ồ? Thật sao? Nhưng tôi nhớ hình như anh cậu khá thiếu đấy, hôm khác tooi giới thiệu thêm vài khách hàng nữ cho anh ấy, vừa hay tao có một cô bạn thân, vẫn luôn muốn cùng anh cậu…”
“Chị Nghiên,” tôi nhếch môi cười giả lả, “xin hỏi quý công ty cần tôi giúp gì?”
Hoắc Nghiên nhướng mày:
“Thế mới đúng chứ, việc cụ thể gì thì để mấy kỹ sư trong công ty trao đổi với cậu.”
Tôi thu lại biểu cảm:
“Đi ngay bây giờ?”
Hoắc Nghiên gật đầu, búng tay một cái:
“Lên xe đợi cậu.”
Tôi nhanh chóng dọn dẹp quầy hàng, chào bố mẹ, rồi gọi điện cho anh trai.
Sau khi được anh đồng ý, tôi lên xe của Hoắc Nghiên.
Khởi động không lâu, tôi không nhịn được nhíu mày:
“Chị có nghe thấy tiếng động lạ gì không?”
Hoắc Nghiên đang đeo kính râm, một tay đặt trên vô lăng:
“Có à? Chiếc xe này để trong gara khá lâu rồi, chắc là lâu không lái.”
Tôi liếc nhìn tai nghe Bluetooth trong tai cô ta, không nói gì nữa.
Xem điện thoại được một lúc, thân xe đột nhiên rung mạnh.
Ngẩng đầu nhìn, phía trước còn ba giây nữa đèn giao thông sẽ chuyển đỏ.
“Chị đang do dự gì?” Tôi nhìn cô ta.
Hoắc Nghiên mặt đầy hoảng hốt:
“Phanh mất tác dụng rồi!”
Tôi nhìn chiếc xe tải lớn ngày càng gần phía đối diện, khẽ gật đầu.
Hoắc Nghiên đang điên cuồng bóp còi, đồng thời liên tục kéo phanh tay điện tử.
Bảng điều khiển cũng phát điên.
Tôi lấy điện thoại ra nhìn màn hình khoá, khẽ thở dài.
Vừa nhét điện thoại vào túi vừa tháo dây an toàn.
Giật lấy vô lăng, nhắm đúng thời cơ, lập tức đánh mạnh sang trái!
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, đầu xe sượt qua đầu xe tải, lao thẳng về bên trái, tông gãy cột biển báo rồi đ.â.m vào hàng rào sắt.
Tiếng ma sát chói tai kéo dài vô tận.
“Rầm” một tiếng to lớn!
Là đầu tôi đập vào vô lăng.
Chiếc xe nát cũng tông đủ rồi, yên tĩnh bốc khói.
Hoắc Nghiên run rẩy ôm lấy đầu tôi, mặt cắt không còn giọt máu:
“Cậu… cậu thế nào rồi?”
Tôi gạt tay cô ta ra, lau đi vệt m.á.u lem trên mắt.
Ngả lại vào ghế, bình tĩnh dặn dò di chúc:
“Nói với anh tôi, kiếp sau tôi muốn làm đàn ông của anh ấy.
“Và, trả tiền sữa đậu nành đi.”
“…”
