NĂM THỨ BA LÀM CHÓ SĂN CHO THIÊN TỬ, TA NÊN CHẾT RỒI

Chương 15: END

Có một lần, ta dẫn một đội thuyền, đi đến các nước Tây Dương.

Trên đường trở về, ta nghe tin Chu Cảnh Hoàng qua đời tại một bến cảng.

Những người trong quán rượu cười đùa phóng túng, bàn luận về bí mật Hoàng gia.

Có người nói hắn uống quá nhiều đan dược, tinh thần thất thường, tự sát mà chết.

Cũng có người nói hắn đã hoàn toàn điên loạn, bị một đám cung nữ không chịu nổi nữa siết cổ chết.

Ta thở dài một tiếng, vì Chu Cảnh Hoàng, cũng vì những cung nữ đó.

Ta mua rượu, chầm chậm đi bộ về phía bờ biển.

Gió biển thổi đến, khiến hốc mắt ta cay xè.

Nếu năm đó ta không chuốc rượu cho đích tử Giang Hán Vương, khiến hắn bị c.h.ế.t đuối.

Phải chăng tất cả chuyện này, đều sẽ khác đi?

Biết đâu giờ phút này Chu Cảnh Hoàng vẫn còn ở bên cạnh ta.

Ta đổ rượu xuống biển.

Kính vị Hoàng đế đã c.h.ế.t trong thâm cung kia, cũng kính vị Thái tử Thái bảo đã c.h.ế.t trên cố thổ kia.

Họ đều đã là quá khứ.

Gió biển vẫn thổi, nhưng không thể thổi tan đáp án trong lòng ta.

Không có nếu.

Từ khi ta và Chu Cảnh Hoàng trở thành nhũ huynh đệ, sợi dây số phận đã thắt thành nút thắt chết.

Chúng ta từng dây dưa trong nút thắt đó, cùng nhau thành tựu, cũng cùng nhau hủy diệt.

Và bây giờ, nút thắt cuối cùng đã đứt.

Hắn đã có được thiên hạ và kết cục của hắn.

Ta đã có được tự do và phương xa của ta.

Đây có lẽ, đã là kết cục tốt nhất.

Nguyên Bảo gọi ta từ trên cao:

“Thuyền trưởng, nổi gió rồi, có thể giương buồm!”

Ta quay đầu lại, trong ánh ban mai những người bạn đang bận rộn công việc của mình, trên khuôn mặt đen sạm vì gió biển, tràn đầy sức sống tươi mới.

Ta ném chiếc vò rượu rỗng vào đại dương sau lưng, không hề quay đầu bước về phía bánh lái.

“Giương buồm!”

Ta lớn tiếng đáp lại.

Cánh buồm lớn căng phồng trong gió sớm, như một đôi cánh đã thoát khỏi mọi ràng buộc.

Mũi thuyền xé toạc những con sóng vàng, kiên định hướng về nơi mặt trời mọc, thẳng tiến.

Phía trước ta, là tinh thần đại hải.

 

END.

back top