NĂM THỨ BA LÀM CHÓ SĂN CHO THIÊN TỬ, TA NÊN CHẾT RỒI

Chương 14

Ta “chết” trước khi ban thưởng đến, được chôn cất nhanh chóng.

Trong đội ngũ ban thưởng có người quen của ta, phó thủ cũ Lục Quỳ.

Hắn ở nhà ta hai ba ngày, cũng không hạ quyết tâm mở quan tài nghiệm thi.

Cho hắn vài lá gan, hắn cũng không dám bất kính với Thái tử Thái bảo.

Nhưng hắn lấy cớ di dời mộ, đào mộ của người ‘kế mẫu’ ta lên.

Bên trong có thi thể.

Nhưng không phải chính ‘kế mẫu’ ta, mà là một t.h.i t.h.ể nữ vô danh.

‘Kế mẫu’ ta vốn chỉ là một nha hoàn nhỏ, sớm đã được ta chọn trúng.

Ta viết thư về nhà, nàng liền mang theo một khoản lớn vàng bạc rời đi.

Có cái cớ kế mẫu qua đời, ta mới có thể đình chức về quê chịu tang.

Khi rời kinh thành, ta đã biết, sự áy náy của Chu Cảnh Hoàng sớm muộn cũng sẽ cạn, bệnh đa nghi của hắn sẽ tái phát.

Nhưng ta không ngờ hắn lại điên cuồng đến mức này.

Sau khi phát hiện t.h.i t.h.ể ‘kế mẫu’ ta không đúng, Chu Cảnh Hoàng đã phát điên.

Cẩm Y Vệ bốn phương xuất động, cầm chân dung ta đi khắp Giang Nam tìm người.

Nhưng ta đâu phải kẻ ngốc, sẽ ở lại Giang Nam chờ hắn tìm ta.

Sau đó, hắn lại chiêu mộ rộng rãi đạo sĩ, nói là muốn tìm người có thể thông U Minh.

Đáng tiếc, ta chưa chết, hắn không chiêu hồn ta được.

Rồi sau đó, tất cả nam đồng bản địa sinh gần ngày sinh của ta, đều phải lập sổ đăng ký, gửi cho hắn xem.

Điều này ta thực sự bó tay rồi.

Rồi sau đó…

Ta không còn nghe tin tức gì về hắn nữa.

Dù sao ta rất bận.

Ta bận rộn đóng tàu ra khơi.

Ở lại trung nguyên, luôn có khả năng gặp lại.

Nhưng nếu lái thuyền ra biển, thì Chu Cảnh Hoàng đừng hòng tìm thấy ta nữa.

Trên biển, ta đã thấy những chòm sao lấp lánh lúc nửa đêm, cũng thấy vây cá lớn vọt lên khỏi mặt nước.

Thời gian quá lâu, ta phát hiện mình đã không còn nhớ rõ khuôn mặt Chu Cảnh Hoàng.

Tất cả mọi thứ dường như đã bị chôn vùi trong đêm tuyết đó.

 

 

back top