Hai ngày sau, ta mới về phủ của mình.
Hôm qua kinh thành bắt đầu đổ tuyết, có một đệ tử của Thủ Phụ quỳ trước Thái Hòa Điện, xin được vào Trấn Phủ Ty đưa quần áo mùa đông cho thầy mình.
Chu Cảnh Hoàng liền sai ta đi nói chuyện với Thủ Phụ Dương Các Lão.
Nếu Thủ Phụ là người biết nhìn sắc mặt, tốt nhất là nên lập tức từ quan về quê.
Nếu hắn là kẻ không biết nhìn sắc mặt, Chu Cảnh Hoàng cũng không thể thật sự g.i.ế.c hắn.
Nhưng có thể mỗi ngày phái hai môn sinh cố nhân vào Trấn Phủ Ty bầu bạn với hắn.
Ta dẫn đệ tử kia đến Bắc Trấn Phủ Ty, thuộc quyền quản lý của Cẩm Y Vệ.
Khi ta đến, Trấn Phủ Sứ Lục Quỳ đang đợi ở cửa.
“Xin vấn an Đô Đường đại nhân.” Lục Quỳ chắp tay với ta.
Ta nhẹ nhàng đỡ hắn một cái.
“Hình Khoa Cấp Sự Trung Liêu đại nhân đến thăm Dương Các Lão, xin Lục đại nhân tạo điều kiện.”
Lục Quỳ sai người dẫn hắn đi gặp mặt, ta liền cùng hắn uống trà.
Vừa chạm vào chén trà, ta đã ho khan dữ dội.
Đợi đến khi cơn ho dứt, ta buông chiếc khăn tay ra.
Trên chiếc khăn trắng là những đóa hồng mai (hoa mận) đỏ tươi.
Lục Quỳ thấy vậy, lại muốn đi tìm đại phu, lại quan tâm đến vết thương của ta.
Ta cười xua tay.
“Đều là vết thương cũ năm xưa rồi, không dám làm phiền Lục đại nhân bận tâm.”
Trong lúc trò chuyện, tên ngốc họ Liêu kia khóc lóc thảm thiết đi ra.
Ta thấy buồn cười, tặng hắn một chiếc khăn tay.
Nhưng hắn chỉ gạt tay ta ra, hậm hực quay đầu bỏ đi.
Ta ho khan, bước xuống Trấn Phủ Ty.
Trấn Phủ Ty nằm sâu dưới lòng đất, âm u ẩm ướt, không thấy ánh mặt trời.
Dương Các Lão ban đầu rưng rưng khóe mắt, thấy ta đến, liền dùng đốt ngón tay lau đi.
Thị vệ tùy tùng thay ta đặt ghế, bày lò sưởi, còn đốt thêm hương, pha trà.
Ta phất tay, lập tức nha dịch canh gác tầng này đều lui ra ngoài.
Dương Các Lão và ta đều không lên tiếng.
Ta đun nước pha trà.
Đợi đến khi uống được trà, ta khẽ thở dài một tiếng.
“Năm Tân Lịch thứ nhất, đương kim Thánh Thượng tiến kinh.”
“Năm Tân Lịch thứ hai, Thánh Thượng hạ lệnh lăng trì cựu Tư Lễ Giám Bỉnh Bút Thái Giám.”
“Trong đó Dương Các Lão lập công lớn.”
Dương Các Lão cũng uống một ngụm trà, nói:
“Hôm nay xử hình cựu Nội Các Thủ Phụ, Lý Đô Đường lập công lớn.”
Ta ha ha cười lớn, lại rót đầy trà cho hắn.
Làm sao ta lại không biết.
Hôm qua Chu Cảnh Hoàng mượn văn quan để g.i.ế.c thái giám, hôm nay mượn Cẩm Y Vệ để g.i.ế.c văn quan.
Bây giờ là Dương Các Lão, sau này người ở Trấn Phủ Ty, chính là ta.
Dương Các Lão cùng ta cười một lúc, hỏi:
“Thánh Thượng định ban cho ta rượu độc hay lụa trắng?”
Ta nhìn hắn: “Thánh Thượng định ban cho Các Lão ruộng tốt nhà đẹp, thả Các Lão về quê.”
Dương Các Lão quay đầu nhìn ta.
Ta cười: “Nếu ta nói tốt vài câu cho Các Lão.”
Dương Các Lão sờ chén trà hỏi: “Ngươi muốn gì?”
Chiếc chén trà trên tay ta không vững, trà nóng b.ắ.n lên mu bàn tay, nhưng ta lại như không hề hay biết.
Ta nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, trong mắt đã là một mảnh tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.
Ta nghe thấy chính mình nói:
“Tưởng Vân… muốn cùng Các Lão kết bạn hoàn hương.”
