NĂM THỨ BA LÀM CHÓ SĂN CHO THIÊN TỬ, TA NÊN CHẾT RỒI

Chương 8

Trong Trấn Phủ Ty tĩnh lặng như tờ.

Dương Các Lão không chớp mắt nhìn chằm chằm ta, như thể đang xem một trò cười.

Ta biết hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng ta.

Dù sao, chúng ta đi đến bước đường này, đều là vì “tranh chấp lễ chế” suốt một năm qua.

Tiên Hoàng đế không có con nối dõi mà qua đời, Chu Cảnh Hoàng lên ngôi với thân phận đường đệ.

Dương Các Lão muốn Chu Cảnh Hoàng tế tự phụ thân của Tiên Hoàng đế, xưng Giang Hán Vương là thúc phụ.

Chu Cảnh Hoàng lại không đồng ý, muốn phong Giang Hán Vương đế hiệu, đưa vào Thái Miếu.

Trong lòng ta rõ ràng, Chu Cảnh Hoàng lúc đầu chỉ là muốn thể hiện lòng hiếu thảo thuần khiết.

Diễn một màn, rồi tạm thời gác lại không nhắc đến.

Nhưng đợi đến khi cựu Thái giám mất thế thân vong, hắn có thể rảnh tay đối phó với văn thần.

Hắn liền nhắc lại chuyện cũ, khăng khăng nói tôn kính cha mẹ ruột là lẽ trời, kiên quyết truy phong Giang Hán Vương làm Hoàng đế.

Mà lễ chế là căn bản lập thân của văn quan, đại thống quốc gia tuyệt đối không thể rối loạn.

Việc đưa Giang Hán Vương vào Thái Miếu, thực sự là không hợp lẽ, Dương Các Lão càng không thể nhân nhượng.

Hơn một năm qua, cả triều đình đều xoay quanh vấn đề này.

Người mới được Chu Cảnh Hoàng đề bạt và người cũ dưới trướng Dương Các Lão, đều dẫn kinh điển, liên tục dâng sớ.

Cho đến khi ta cưỡng chế áp giải Dương Các Lão vào Trấn Phủ Ty của Cẩm Y Vệ, sự cân bằng mới hoàn toàn bị phá vỡ.

Ta cúi đầu gạt gạt lá trà.

“Ta sẽ không vòng vo nữa, ta muốn xin đình chức về quê chịu tang.”

“Chuyện này còn cần Dương Các Lão giúp đỡ.”

Ta đoán chắc hắn sẽ giúp ta.

Việc ta rời kinh về quê vốn là chuyện tốt lớn lao đối với hắn.

Nếu là lấy lý do hiếu thuận và lễ chế, đó lại càng là chuyện tốt tày trời.

Chuyện này chỉ có lợi chứ không có hại, Dương Các Lão sẽ không từ chối.

Dương Các Lão im lặng hồi lâu, cuối cùng mở lời.

“Ngươi không sợ, chân trước vừa ra khỏi kinh, chân sau đã c.h.ế.t vì không hợp thủy thổ sao?”

Ta khẽ ho hai tiếng, đưa chiếc khăn tay dính m.á.u cho Dương Các Lão xem.

“Ta vốn dĩ đã không sống được bao lâu nữa.”

Sau khi suy nghĩ rất lâu, Dương Các Lão cởi miếng ngọc bội đeo bên hông, đặt vào tay ta.

“Hãy tìm Liêu Bỉnh Trực, hắn sẽ giúp Lý đại nhân.”

Chiều hôm đó, ta và Liêu Bỉnh Trực vào cùng một quán trà, mật hội nửa canh giờ.

Ta vẫn ho khan, ho đến mức phổi như muốn vỡ vụn.

Liêu Bỉnh Trực áy náy, khi nhìn ta, ánh mắt đầy sự đồng tình.

Ta ho khan dữ dội hơn.

Hãy đồng tình với ta đi, càng nhiều càng tốt.

 

 

back top