NĂM THỨ BA LÀM CHÓ SĂN CHO THIÊN TỬ, TA NÊN CHẾT RỒI

Chương 9

Tối, Chu Cảnh Hoàng lại một lần nữa đến phủ.

Hắn đến cùng với Thái y.

Hắn kéo tay ta lên, vuốt ve đầy thương xót.

“Sao lại bệnh nặng đến vậy, cũng không nói cho ta biết.”

Ta tránh hắn, ho khan vài tiếng.

“Hoàng thượng, đừng để thần lây cảm lạnh cho Người.”

Quả nhiên Lục Quỳ đã truyền tin ta thân thể không khỏe cho Chu Cảnh Hoàng.

Lần này chén thuốc Chu Cảnh Hoàng bảo Thái y sắc không có hạ độc.

Xem ra hắn cũng sợ ta c.h.ế.t thật.

Chu Cảnh Hoàng không hỏi ta chuyện của Liêu Bỉnh Trực.

Hắn chỉ ôm ta, kể về những chuyện cũ, còn nhất định phải ngủ trên giường ta.

Dưới ánh nến, vẻ mặt hắn dịu dàng, hệt như khi còn nhỏ.

Nhưng nửa đêm, Nội Thị gõ cửa, nói nhỏ Hoàng hậu thân thể không khỏe.

Chu Cảnh Hoàng phải về cung, ta liền giúp hắn thay y phục.

Vết thương sau lưng ta vẫn chưa lành, khi cử động, luôn đau âm ỉ.

Chu Cảnh Hoàng thấy ta nhíu mày, tưởng ta không vui.

Thế là, hắn liền dùng đầu nhẹ nhàng chạm vào ta, muốn chọc ta vui.

“Ta không hề thích Hoàng hậu một chút nào, không phải là đang quan tâm nàng ấy đâu.”

“Ta chỉ lo đứa bé trong bụng Cẩm Loan có chuyện.

“Kết hôn với nàng ấy, ngươi đã tránh ta hơn một năm rồi.

“Nếu con của nàng ấy không còn, ta lại nạp thêm vài phi tử, e rằng ngươi cả đời này cũng sẽ không cho ta sắc mặt tốt.”

Ta im lặng, giúp hắn mặc xong quần áo.

Hắn vùi đầu vào cổ ta, nói nhỏ:

“A Vân… hay là ngươi cứ dọn vào cung ở đi.”

“Ta không muốn chạy tới chạy lui trong trời tuyết nữa.”

Tay ta khựng lại, không nói gì thêm.

Hắn thấy ta không đáp, lại nói thêm vài câu khác.

Ta dựa vào cửa, thấy hắn sắp ra khỏi sân, nói:

“Trời tuyết trơn trượt, vạn sự cẩn thận.”

Chu Cảnh Hoàng quay đầu lại, nắm lấy áo khoác ngoài, cười với ta.

Ánh tuyết và ánh nến phản chiếu trên mặt hắn.

Hệt như tiên nhân.

Ta nhìn thêm vài lần.

Dù sao, sau này sẽ không còn được thấy nữa.

 

 

back top