NĂM THỨ BẢY BÊN NHAU, NGƯỜI MỚI Ở CẠNH HẮN, CÓ NĂM PHẦN GIỐNG TÔI LÚC TRẺ

Chương 16

Sau này Tống Cẩm Bạch ba ngày một lần đến tìm tôi, nghe tôi đàn.

Dù không chuyên nghiệp, nhưng cậu ta hiểu âm nhạc hơn Tịch Thầm, kiên nhẫn hơn, và cũng thích bài hát của tôi hơn.

Cậu ta có lẽ có khả năng cảm âm tuyệt đối, mỗi lần nghe tôi đàn đều cảm thán không thôi, khen ngợi bản tổng phổ tôi phác thảo quá giống Elias.

Nếu không phải sắp chết.

Có lẽ, chúng tôi thực sự có thể trở thành tri kỷ.

...

Tối Tịch Thầm về nhà, chúng tôi vẫn đang thảo luận về một đoạn đệm nhạc.

Anh như thể chạy trốn, phong trần mệt mỏi đá tung cửa, bất ngờ thấy Tống Cẩm Bạch đang giằng lấy cây bút trong tay tôi.

Sắc mặt vốn đã không vui, giờ khắc này càng thêm âm trầm.

Tôi đang khó hiểu, thì nghe thấy anh hỏi:

「Tống Cẩm Bạch, không phải cậu đã nghỉ việc từ tuần trước rồi sao? Còn đến đây làm gì?」

Tôi sững sờ, nhìn về phía Tống Cẩm Bạch.

Cậu ta rõ ràng cũng ngớ người, mặt đỏ bừng lắp bắp rất lâu, cuối cùng hùng hồn:

「Dù sao anh cũng không về nhà, em đến bầu bạn với bạn trai anh thì sao?! Chúng em cũng đâu làm gì mờ ám...」

Tịch Thầm trừng lớn mắt, như thể sắp bị tức đến hộc máu.

Sau khi đuổi Tống Cẩm Bạch ra ngoài, anh gần như mất đi lý trí xông đến xé tan bản nhạc của tôi, điên cuồng đập phá đồ đạc.

Anh chất vấn tôi rốt cuộc muốn làm gì.

「Hết nghi ngờ anh ngoại tình lại đến tự mình ngoại tình... Kỷ Dữ Thời, trong đầu em ngoài hai chữ ngoại tình ra, chẳng lẽ không có chuyện gì khác sao?!!」

Vai tôi bị bóp đến đau điếng.

Tôi ngước mắt lên, nhìn anh như nhìn một người đã chết.

Không thể hiểu được sự bi phẫn, vô vọng, và một chút đau đớn trong mắt anh.

Cực kỳ bất lực thở dài: 「Tôi đã buông tha cho anh, chúc phúc hai người rồi... Anh còn muốn tôi làm gì nữa đây, Tịch Thầm?」

 

 

back top