NĂM THỨ BẢY BÊN NHAU, NGƯỜI MỚI Ở CẠNH HẮN, CÓ NĂM PHẦN GIỐNG TÔI LÚC TRẺ
Thuở thiếu thời, tôi và Tịch Thầm từng vì trốn đi mà bị đánh gãy hai chân, không một xu dính túi phải ngủ bờ ngủ bụi.
Năm tháng nghèo khổ nhất ấy, không ai từng nhắc đến từ bỏ.
Chúng tôi tay trắng gây dựng cơ đồ, rồi công thành danh toại.
Nhưng đúng vào năm thứ bảy, sau khi đã dốc hết sức lực để ở bên nhau, chúng tôi lại trở thành oan gia.
Tôi nghi ngờ anh không ngừng, chất vấn anh, gào thét một cách điên cuồng.
Anh từ giải thích kiên nhẫn lúc ban đầu, đến cuối cùng chẳng nói một lời.
Anh đã mệt mỏi, và cuối cùng thừa nhận.
Người mới đến kia, có năm phần giống tôi khi còn trẻ.
Lần này, tôi không cãi vã, không làm loạn, chỉ lẳng lặng nhìn họ mờ ám, thậm chí còn nhẹ nhàng gửi một lời chúc phúc.
Không phải vì tôi đã không còn bận tâm nữa.
Mà chỉ vì, tôi sắp chết rồi.
