Khi mở mắt ra lần nữa, một người mặc áo blouse trắng cứ lay động trước mắt tôi.
Nhìn rõ khuôn mặt đó, dạ dày tôi không tự chủ được co thắt, run rẩy và buồn nôn theo bản năng sinh lý.
Anh ta đuổi theo vào tận nhà vệ sinh, cười híp mắt hỏi: 「Kỷ tiên sinh, tôi trông đáng ghê tởm đến vậy sao?」
Tôi vẫn nôn rất dữ dội.
Bác sĩ tâm lý Tịch Thầm đưa từ nước ngoài về, phương pháp điều trị của anh ta cực đoan, rất thích liệu pháp phơi bày cực độ.
Trước đây tôi đã đuổi rất nhiều bác sĩ đi, trừ anh ta.
Vì vậy Tịch Thầm tin tưởng vào trình độ chuyên môn của anh ta không chút nghi ngờ.
Nôn đến mức gần như muốn ói ra máu, Thẩm Chiêu kéo tôi trở lại căn phòng kín, lấy ra chiếc đồng hồ quả quýt quen thuộc và... những bức ảnh cũ.
Những bức ảnh tuổi thơ đẫm máu.
Anh ta lần lượt bày ra trước mặt tôi.
「Tịch tổng nói gần đây bệnh tình của anh đã nặng thêm, đặc biệt bảo tôi đến, giúp anh điều trị.」
...
Nửa giờ sau.
Tôi toàn thân đẫm m.á.u trốn thoát khỏi căn phòng bí mật đó.
Một người sắp chết, chuyện gì cũng làm được.
Nhưng còn thở thoi thóp chưa kịp bước ra khỏi cửa chính.
Đột nhiên va thẳng vào lòng Tịch Thầm.
「Kỷ Dữ Thời, bị bệnh thì nên điều trị cho tốt.」
Giọng nói trầm lạnh xuyên qua màng nhĩ.
Giờ khắc này, anh như một ác quỷ, đưa tay về phía tôi, người đã mất khả năng phản kháng... tự mình kéo tôi trở lại địa ngục.
Tỉnh lại lần nữa, không biết là ngày thứ mấy.
Tôi đang ở trong một căn biệt thự chưa từng thấy.
Phòng khách bày một cây đàn piano hoàn toàn mới.
Tôi không thể bình ổn hơi thở gấp gáp, gần như tuyệt vọng mở lời với người đang ngồi trên ghế sofa.
「Ly hôn đi, Tịch Thầm.」
