Trong lúc Tịch Thầm cầu nguyện trước phòng phẫu thuật, cảnh sát gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại, anh không nghe máy cuộc nào.
Không lâu sau, một chiếc giường chuyển xác được đẩy qua cửa phòng phẫu thuật.
Qua lớp vải bạt, tôi thấy là chính mình.
Tiếng bánh xe kẽo kẹt quay khiến Tịch Thầm bực bội mở mắt.
Nhìn rõ vật được vận chuyển là gì, anh lại cau mày, như thể thấy xúi quẩy mà dời mắt đi.
Tôi đoán, bây giờ anh nhất định đang cầu nguyện trong lòng ––
Giang Ngộ ngàn vạn lần không được dính dáng đến thứ xui xẻo đó.
Giang Ngộ mới mười chín tuổi, nhất định phải bình an vô sự, khỏe mạnh...
Dù sao mười năm trước, anh cũng đã cầu bình an cho tôi như thế.
...
Có lẽ lời cầu nguyện của anh đã có tác dụng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Ngộ bình an vô sự bước ra khỏi phòng phẫu thuật, thậm chí không cần ở phòng ICU.
Tịch Thầm lại canh gác cậu ta thêm một ngày.
Ngày thứ sáu sau khi tôi chết, Giang Ngộ tỉnh lại.
Việc đầu tiên khi tỉnh dậy là ôm lấy Tịch Thầm, nghẹn ngào nói: 「Anh Tịch Thầm, anh, anh đừng trách Kỷ tiên sinh...
「Em trước đây đã chiếm vị trí của anh ấy lâu như vậy, anh ấy hận em là điều hiển nhiên, làm ra chuyện bắt cóc này cũng là có thể hiểu được...」
Tôi đứng bên cạnh gần như tức đến bật cười.
Nếu còn sống, có lẽ tôi sẽ phun m.á.u đầy mặt trà xanh c.h.ế.t tiệt này.
Nhưng Tịch Thầm không nhìn ra sự giả tạo của cậu ta.
Kiên nhẫn an ủi cậu ta xong, anh liền sa sầm mặt lái xe về biệt thự ngoại ô.
Vệ sĩ ở cổng đã sớm sợ hãi bỏ chạy.
Anh đạp tung cửa, cơn giận bốc cháy như muốn thiêu rụi người, gầm lên về phía tầng hai:
「Kỷ Dữ Thời, cút ra đây cho anh!」
