Tịch Thầm lái xe đến nhà tang lễ đó ngay trong đêm, đã là ngày thứ bảy sau khi tôi chết.
Tận mắt nhìn thấy chiếc quan tài đó.
Dáng người anh loạng choạng, như thể bị rút đi xương sống.
Điều khiến anh tuyệt vọng hơn là, t.h.i t.h.ể trong quan tài đã được hỏa táng, trống rỗng.
Tống Cẩm Bạch làm việc khá đáng tin cậy, giấu hộp tro cốt của tôi rất kỹ.
Đợi đến khi Tịch Thầm tìm được cậu ta, cậu ta c.h.ế.t cũng không chịu nói ra ở đâu, chỉ ném bức thư tuyệt mệnh của tôi vào mặt anh.
Bức thư tuyệt mệnh đó, được viết sau khi Tịch Thầm cúp điện thoại của tôi.
Tôi đã cho anh hai cơ hội.
Tống Cẩm Bạch đã thông báo cho anh, cảnh sát cũng đã cố gắng thông báo cho anh.
Anh đều phớt lờ.
Vì vậy, tôi không muốn gặp anh nữa.
Tôi nhờ Tống Cẩm Bạch hỏa táng thi thể, dùng những nốt nhạc chỉ hai chúng tôi mới hiểu được viết ra một địa điểm, bảo cậu ta đặt tro cốt ở đó.
Anh vĩnh viễn, đừng hòng tìm được tôi nữa.
