Tôi có chút ngơ ngác, “Ừm… có thể coi là vậy.”
Mắt Hứa Ngôn sáng lên.
“Tạ tổng có chút không khỏe, nhưng anh ấy không cho tôi chạm vào, cậu có thể lên chăm sóc anh ấy được không?”
“Làm ơn giúp tôi.”
Xem ra, Tạ Cảnh thực sự không khỏe.
Hứa Ngôn lại gấp gáp, tôi đồng ý.
“Được.”
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Khi tôi lên lầu mới phát hiện, Tạ Cảnh đang nằm trên giường.
Dường như ngủ không yên giấc.
Tay tôi vừa đưa ra giữa chừng, đã bị Tạ Cảnh nắm chặt.
Anh ta mở mắt, nhiệt độ tay nóng bỏng không chịu nổi.
“Ra ngoài.”
Giọng Tạ Cảnh rất khàn.
Bị sốt sao?
“Anh không khỏe? Tôi gọi bác sĩ cho anh.”
“Tôi nói… ra ngoài.”
Tôi có chút cạn lời.
Bảo tôi ra ngoài thì trước hết phải buông tôi ra đã chứ!
“Anh lại không khỏe trong kỳ dễ cảm nữa sao?”
Kỳ dễ cảm của Tạ Cảnh vẫn chưa kết thúc, cố tình phải ra ngoài quậy phá.
Đáng đời.
Tôi lật ngược miếng dán ức chế trên cổ.
Tin tức tố mùi hoa hồng quấn quýt quanh người Tạ Cảnh.
Tôi cúi xuống, “Tạ tiên sinh, làm ơn cắn tôi một cái.”
Hơi thở của Tạ Cảnh rất nặng.
Hơi nóng phả vào tai tôi.
Nhưng mãi không thấy động tĩnh.
Vừa định đưa tay lên, cổ tôi bị siết chặt và ấn mạnh xuống.
Tạ Cảnh cắn mạnh vào cổ tôi.
Lực mạnh hơn mọi lần.
Sau một lúc lâu, tôi cuối cùng cũng nhận ra có điều không ổn.
Tạ Cảnh dùng lưỡi l.i.ế.m tuyến thể của tôi.
Rồi lại dùng lực… cắn lại lần nữa.
Trước đây Tạ Cảnh chưa bao giờ cắn tôi lâu như vậy.
Hơn nữa, tin tức tố của anh ta hình như…
Mất kiểm soát rồi.
Tôi có chút sợ hãi.
“Tạ Cảnh…”
