Tạ Cảnh không nói gì, tin tức tố cuồng loạn đó liều mạng chui vào tuyến thể của tôi.
Tôi giãy giụa muốn đứng dậy khỏi người Tạ Cảnh.
Nhưng bị anh ta đè chặt không thể nhúc nhích.
Tôi đau đến mức hốc mắt ướt.
“Tạ, Tạ Cảnh…”
“Buông tôi ra.”
Nhưng Tạ Cảnh làm ngơ.
Tiếp tục tiêm tin tức tố vào tuyến thể của tôi.
Rất nhanh, cơ thể tôi nóng ran.
Tạ Cảnh lại kích thích kỳ phát tình của tôi ra lần nữa.
Cứ tiếp tục như vậy, sẽ mất kiểm soát.
Tôi giãy giụa càng mạnh hơn.
Tạ Cảnh cuối cùng cũng buông tôi ra.
Rồi… xoẹt.
Quần áo của tôi bị xé rách.
Cánh tay Tạ Cảnh rất mạnh, ôm eo tôi và ném mạnh tôi xuống giường.
Anh ta lật người đè lên tôi.
Đáy mắt tràn ngập dục vọng.
Tạ Cảnh bị liệt hai chân, nhưng chỗ đó vẫn dùng được.
Lại còn rất lớn.
“Tạ, Tạ tiên sinh, tôi là Hạ An…”
Hai tay tôi mềm nhũn, cố gắng dùng lời nói gọi lại lý trí của anh ta.
Nhưng không được.
Khoảnh khắc bị đưa vào, tôi đau đến rơi nước mắt.
……
Khi trời gần sáng, tôi lê tấm thân tàn tạ về phòng.
Quản gia đang đứng ở cầu thang, kinh ngạc nhìn tôi bước ra từ phòng Tạ Cảnh.
“Làm phiền ông đừng nói chuyện này cho Tạ tiên sinh biết.”
“Anh ấy đã ổn rồi, ông có thể vào giúp anh ấy dọn dẹp một chút.”
Nói xong, tôi quay người về phòng.
Khi tỉnh dậy, tôi đã nằm truyền nước ở bệnh viện.
Hỏi ra mới biết là quản gia phát hiện tôi sốt mê man, liền bảo người nhanh chóng đưa tôi đến bệnh viện.
May mà Tạ Cảnh không biết.
Tôi đưa tay sờ tuyến thể, chỗ đó đau rát.
Đánh dấu vĩnh viễn, cả tuyến thể lẫn cơ thể đều rất khó chịu.
Tôi nhìn điện thoại.
Thẩm Nghiễn đã đổi số gửi tin nhắn cho tôi.
Hoặc là gọi tên tôi trong nhóm chat.
Một đống tin nhắn, điện thoại tôi bị lag một lúc.
Tôi lạnh lùng kiên nhẫn kéo anh ta vào danh sách đen lần nữa.
Nằm viện hai ngày.
Lúc về vừa lúc gặp Tạ Cảnh đang chuẩn bị ra ngoài.
Nhìn thấy Tạ Cảnh, tôi có một thoáng sợ hãi.
Ký ức đêm hôm đó ùa về.
Tạ Cảnh nhíu mày, “Cậu…”
“Tạ tiên sinh tôi không khỏe, về phòng trước đây.”
Không nhìn Tạ Cảnh, tôi bước nhanh lên lầu.
