Tôi đã tránh Tạ Cảnh hai ngày.
Mỗi lần nhìn thấy anh ta, tôi đều như nhìn thấy ma.
Hận không thể tránh xa anh ta.
“Cậu sợ tôi?” Tạ Cảnh ngẩng đầu, rõ ràng là câu hỏi nhưng thốt ra từ miệng anh ta lại là sự khẳng định.
Tôi khựng lại, lắc đầu:
“Không có đâu Tạ tiên sinh.”
“Thật sao?” Tạ Cảnh chỉ vào vị trí bên cạnh, thản nhiên nói: “Ngồi xuống đây.”
Tôi không biết Tạ Cảnh đột nhiên phát điên gì.
Do dự vài giây, cuối cùng vẫn cam chịu ngồi xuống.
Có thể ngửi thấy mùi hương trên người Tạ Cảnh.
Lúc mẹ tôi gọi điện thoại, tôi đang tắm nắng.
Bà không nói gì nhiều.
Im lặng rất lâu mới nói: “An An, Thẩm Nghiễn đã đính hôn rồi.”
“Con đừng liên lạc với nó nữa, được không?”
Đầu óc tôi ong ong.
Cổ họng như bị lửa đốt, rất lâu sau mới khô khốc hỏi: “Mẹ biết?”
“Nghe lời mẹ đi.” Bà không trả lời câu hỏi của tôi, “Các con không hợp nhau.”
Tôi nhếch mép cười mỉa mai.
Chuyện Thẩm Nghiễn cố gắng che giấu, đã sớm bị nhìn ra rồi.
“Vâng.”
“Mẹ yên tâm, con sẽ không làm phiền anh ấy, càng không liên lạc với anh ấy.”
Mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt.”
Cúp điện thoại, tôi bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ đầu đến cuối, bà chưa từng hỏi tôi ở đây có thích nghi được không, có sống tốt không.
Thứ bà lo lắng chỉ có Thẩm Nghiễn.
