Một câu Alpha khiến lòng tôi có chút phức tạp.
Khi ở bên Thẩm Nghiễn.
Anh ta chưa bao giờ thừa nhận quan hệ của chúng tôi.
Lời nói thốt ra từ miệng anh ta luôn là em trai.
Vì vậy, quan hệ của chúng tôi cũng chỉ dừng lại ở tình anh em.
Sau này anh ta có liên lạc với tôi.
Đáng tiếc vừa nghe thấy giọng anh ta, tôi đã không chút do dự chặn số.
Nghe lời Tạ Cảnh nói, trái tim như bị ngâm trong nước soda.
Có chút chua xót.
Bùi Húc nhìn tôi.
Cầu xin xác nhận.
Nhưng thấy tôi im lặng như người câm.
Đột nhiên tức giận.
“Thì ra anh chính là gã đàn ông tồi tệ đó?”
Tạ Cảnh ngây người.
“Cậu nói gì?”
Bùi Húc còn muốn nói gì đó, bị tôi đẩy ra ngoài.
“Bùi Húc, cậu về trước đi.”
“Cảm ơn cậu đã mang đồ đến cho tôi, đợi tôi giải quyết xong chuyện này sẽ tìm cậu.”
Ánh mắt Bùi Húc nhìn Tạ Cảnh đầy vẻ không thiện chí.
Nhưng không thể làm trái lời tôi.
“Vậy anh Hạ An, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”
“Được.”
Trong nhà chỉ còn lại tôi và Tạ Cảnh.
Tạ Cảnh nhíu mày, “Anh ta là ai?”
“Hạ An, cậu muốn tìm cha mới cho con tôi?”
