Bụng có chút khó chịu.
Omega trong quá trình mang thai đều cần Alpha an ủi bằng tin tức tố.
Lúc bỏ trốn tôi đã lấy trộm quần áo của Tạ Cảnh.
Khó chịu thì ngửi một chút.
Nhưng gần đây mùi đã nhạt đi.
Không có tác dụng gì nữa.
“Tạ tiên sinh, không phải anh muốn đuổi tôi đi sao? Cho nên tôi tự mình rời đi.”
Tôi khó chịu ngồi xuống sofa, “Anh yên tâm, tôi sẽ không làm phiền anh đâu.”
Tạ Cảnh nhíu mày.
“Tôi khi nào nói muốn đuổi cậu đi?”
Tôi sững sờ một lát.
Nhẹ giọng nói: “Tôi đã vi phạm thỏa thuận với anh, không chỉ khiến anh đánh dấu vĩnh viễn tôi, mà còn mang thai con của anh…”
Theo lời Tạ Cảnh nói.
Tôi là kẻ không biết xấu hổ.
“Hạ An.” Tạ Cảnh cắt ngang lời tôi, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm tôi, “Người vừa rồi, là ai?”
“Một người bạn. Anh ấy đã kết hôn rồi.”
“Tại sao lại đến đưa đồ cho cậu?” Tạ Cảnh không chịu buông tha.
Không biết có phải là ảo giác của tôi không, luôn cảm thấy Tạ Cảnh đang tức giận.
Thật kỳ lạ.
Tạ Cảnh mặt mày nặng trịch.
Xé miếng dán ngăn cách, tin tức tố quấn lấy tôi.
An ủi tôi.
Bụng không còn khó chịu nữa.
Tôi mới nói: “Omega của anh ấy tưởng Alpha của tôi đã chết, nên mới chăm sóc tôi nhiều hơn.”
Tạ Cảnh: ……
“Cậu nói với người khác là tôi c.h.ế.t rồi?”
Tôi lắc đầu, sợ rằng chỉ chậm một giây tội danh này sẽ đổ lên đầu tôi.
“Tôi không có.”
Sau khi an ủi gần xong, Tạ Cảnh thu hồi tin tức tố.
“Hạ An, đi theo tôi về.”
Tôi có chút ngỡ ngàng.
Tạ Cảnh căng mặt, “Đứa bé trong bụng cậu cần tôi.”
