“Nhưng anh nói…”
Tạ Cảnh cắt ngang lời tôi, “Tôi không nói.”
“Ồ.”
Cuối cùng tôi vẫn không đi theo Tạ Cảnh về.
Anh ta dọn đến ở chỗ tôi.
Quản gia đã đóng gói hành lý của Tạ Cảnh mang đến sau một giờ.
Rồi tiêu sái rời đi.
Tôi nhìn Tạ Cảnh, “Tôi không thể chăm sóc anh.”
“Tôi không cần cậu chăm sóc.” Tạ Cảnh nói, “Cậu lo cho bản thân mình đi.”
Buổi tối tôi ngủ.
Tạ Cảnh ở ngoài cửa giải phóng tin tức tố cho tôi.
Cuối cùng tôi lại có thể ngủ ngon.
Nhưng Tạ Cảnh lại thảm hại.
Ba ngày đều với đôi mắt gấu trúc.
Tôi nghĩ một lát, vẫn quyết định nói chuyện rõ ràng với Tạ Cảnh.
“Lúc đầu anh đồng ý kết hôn có lẽ là để đối phó với gia đình, những điều khoản đã thỏa thuận với tôi, tôi đã vi phạm rồi. Tạ tiên sinh, nếu anh không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa, không cần miễn cưỡng.”
“Tôi sẽ không dùng đứa bé để uy h.i.ế.p anh.”
Tay Tạ Cảnh đặt trên xe lăn dừng lại, “Cậu muốn hủy hôn?”
Tôi vừa định nói không phải.
Tạ Cảnh đã lạnh giọng nói:
“Tôi không đồng ý.”
Tôi có chút kinh ngạc.
“Hạ An, tôi là Alpha của cậu, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.” Tạ Cảnh nói trịnh trọng, “Tôi hy vọng, cậu cũng có thể cho tôi một cơ hội.”
“Nhưng anh không thích tôi.”
“Hạ An, cho tôi một chút thời gian.”
Những lời đó tôi đều nuốt ngược vào bụng, tôi nói:
“Được.”
