Chương 17: Xin Lỗi! Hoàn Trả Học Phí!
“Cảm thấy bằng cách nào?” Lâm Ngôn Phong gãi đầu, vẻ mặt có chút bối rối nói: “Thì là, con cứ thấy anh ấy có điểm không giống, nhưng lại không thể nói rõ rốt cuộc là không giống ở chỗ nào.”
Kỳ thật Trần Canh Niên cũng có cảm nhận này, tuy rằng trước kia hắn tiếp xúc với Lâm Thanh An cực ít, nhưng trải qua mấy ngày ở chung hắn cảm thấy Lâm Thanh An quả thật có chút kỳ quái, bất kể là nói chuyện hay làm việc, nhưng muốn nói ra căn nguyên thì lại không nói được.
Đúng lúc hai người đang chìm vào trầm tư thì Lâm Thanh An đi tới, “Làm gì đó hai người, chẳng lẽ cũng bị chứng khó ở à?” Cậu đột nhiên xuất hiện khiến Trần Canh Niên và Lâm Ngôn Phong lập tức tỉnh táo lại, nghe lời cậu nói thì họ lại lén lút trao đổi ánh mắt. Người nói vô tâm người nghe cố ý.
Lâm Thanh An tự nhiên còn chưa nhận ra điểm này, nhìn A Mãnh đang ngủ ngon lành bên chân Lâm Ngôn Phong, cười trêu chọc nói: “Cũng biết tự tiện quá nhỉ.”
Theo thường lệ, Lâm Thanh An nghĩ cách tách hai người ra rồi lại thả chút nước suối linh tuyền vào nồi. Cậu thả rất ít, tự nhiên cũng sẽ không gây ra nghi ngờ. Cậu không biết vết bầm trên tay Lâm Ngôn Phong hồi phục đến đâu, nhưng cậu thấy cái chân què nhiều năm của Trần Canh Niên hình như đã khá hơn rất nhiều.
Ăn sáng qua loa xong Lâm Ngôn Phong liền lại ra cửa. Cậu vừa đi chân trước thì Lâm Thanh An cùng Trần Canh Niên liền đi theo ra sau. Lúc ra cửa Lâm Thanh An cũng đã chào hỏi hàng xóm bên cạnh, nhờ họ báo với thôn trưởng hôm nay không đi trấn trên. Thế nên, họ một lòng đi theo sau Lâm Ngôn Phong.
Trước kia thôn họ có hai ba người đi học ở Liễu Gia Thôn, sau này học đường tăng học phí, thấy con mình cũng không phải là người học sách vở, vì thế liền không cho con đi nữa, đến bây giờ cũng chỉ còn lại Lâm Ngôn Phong một mình. Lâm Ngôn Phong học rất giỏi, thầy giáo từng khen vài lần, cho nên cha mẹ hắn cũng không bỏ cuộc, dù khổ dù mệt cũng phải lo cho hắn học, chỉ hy vọng tương lai hắn có thể thi đậu công danh làm rạng danh tổ tông.
Lâm Ngôn Phong đi rất nhanh, đi ngang qua Trương Gia Thôn thì mới lại có hai người đi cùng hắn. Trải qua Lâm Thanh An và Trần Canh Niên quan sát, hai đứa trẻ kia tuy không nói chuyện với Lâm Ngôn Phong nhưng dọc đường đi cũng không làm gì bắt nạt hắn. Mãi đến khi sắp đến thư viện Liễu Gia Thôn thì mới thấy có hai người đứng dưới gốc liễu bên bờ sông, trước cổng thư viện, chặn Lâm Ngôn Phong lại.
Hai người kia cao hơn Lâm Ngôn Phong, cũng vạm vỡ hơn, nhìn qua cũng là học sinh thư viện này. Trần Canh Niên và Lâm Thanh An muốn quan sát thêm xem rốt cuộc tình huống thế nào, thì liền thấy hai người kia bắt đầu xô đẩy Lâm Ngôn Phong.
“Các ngươi làm gì đấy!” Lâm Thanh An tức giận đến cất bước liền chạy như bay qua. Giọng cậu rất lớn, cả hai người đang xô đẩy và Lâm Ngôn Phong đều quay đầu nhìn lại. Chỉ là ánh mắt bọn họ không phải hướng về Lâm Thanh An và Trần Canh Niên, mà là hướng về vật thể màu đen khổng lồ đang bay tới cực nhanh kia. Còn chưa kịp thấy rõ đó rốt cuộc là sinh vật gì thì hai người đã bị nó vây quanh mổ tới tấp.
A Mãnh xoay tròn không ngừng quanh hai người mà mổ, Lâm Ngôn Phong cũng sợ tới mức lùi lại vài bước. Người vây xem càng ngày càng đông, có phụ huynh, có trẻ con. Hai đứa trẻ bị mổ khóc thét la ó, nhưng không một ai dám tiến lên giúp đỡ.
Lâm Thanh An và Trần Canh Niên vốn dĩ ban đầu là chạy, nhưng thấy rõ cảnh tượng phía trước thì cũng thả chậm bước chân, không vội vàng đi qua. A Mãnh đến lúc nào họ căn bản không phát hiện, nhưng A Mãnh là hung hãn thật sự!
Lâm Ngôn Phong sợ A Mãnh mổ người ta ra nông nỗi, mở miệng gọi tên A Mãnh vài tiếng cũng không thể ngăn được, đang lúc cuống quýt thì cánh tay đã bị người ta giữ lại, nhân tiện kéo hắn ra xa hơn một chút tránh cho bụi bặm dính vào người. Hắn quay đầu nhìn lại, “Anh? Anh Phu? Sao hai người lại tới đây?” Nói xong lại chợt cảm thấy không phải lúc hỏi chuyện này, vội giơ tay chỉ vào A Mãnh, “Anh, anh mau kêu nó dừng lại, kia là con trai của thầy giáo và con trai thôn trưởng đấy.”
Lâm Thanh An nghe xong càng thêm phẫn nộ, không nhanh không chậm nói: “Ta nào gọi được nó, lại không phải ta nuôi, người xấu đều có trời thu, đừng xen vào.” Lâm Ngôn Phong đối diện với anh mình, thấy anh mình ra hiệu, hắn không rõ là có ý gì, vẫn cứ lo lắng. Hắn sợ đắc tội thầy giáo thì không có cách nào tiếp tục đi học, cũng không có cách nào hoàn thành kỳ vọng của anh trai và cha mẹ.
“Ngày thường chính là hai người bọn họ bắt nạt em sao?” Trần Canh Niên ở một bên trầm giọng hỏi. Lâm Thanh An bổ sung: “Trừ hai người bọn họ còn có ai? Vết bầm trên tay em là do ai gây ra?” Lâm Ngôn Phong ấp úng không nói nên lời. Trần Canh Niên vỗ vỗ vai hắn, cổ vũ nói: “Em cứ việc nói, nói hết những kẻ bắt nạt em ra, hôm nay ta và anh trai em nhất định đòi lại công bằng cho em.”
Hai người chờ Lâm Ngôn Phong chỉ ra xác nhận, nhưng Lâm Ngôn Phong lại siết chặt góc áo không rên một tiếng. Lâm Thanh An đang tức đến muốn mắng người thì một cậu bé lùn lùn gầy gầy chạy tới, chỉ vào hai kẻ đầu sỏ đang ôm đầu ngồi xổm trên đất không ngừng khóc kêu nói: “Chính là bọn chúng, ngày nào cũng bắt nạt Ngôn ca, bọn chúng không chỉ đánh Ngôn ca mà còn không cho hắn ăn cơm.” Cậu bé quay tay lại chỉ vào hai cậu bé giấu sau lưng người lớn trong đám đông, giận dữ hét: “Còn có bọn chúng, bọn chúng cũng đi theo đánh Ngôn ca.”
“Ô ô ô, anh trai, anh giúp Ngôn ca đi! Hắn thật sự đáng thương lắm!” Cậu bé vừa nói vừa ôm lấy chân Lâm Thanh An khóc lớn, Lâm Ngôn Phong vội vàng qua trấn an người, “A Bảo, em đừng khóc, anh không sao không sao…”
Lâm Thanh An và Trần Canh Niên lúc này đã bị tức đến đỏ bừng mặt mũi, căn bản không quản được tình huống của hai cậu bé kia. Trần Canh Niên cất bước liền đi về phía người đàn ông kia, người đàn ông nhanh chóng giang hai tay run run rẩy rẩy ngăn lại, “Ngươi ngươi ngươi muốn làm gì? Con trai ta không làm gì cả, đừng vội vu oan người!”
Trần Canh Niên mặc kệ hắn nói gì, đến gần liền kéo hai cậu bé trốn ở phía sau, một tay một cậu xách ra rất dễ dàng. “Cứu mạng ạ ~ Cha ~ Cứu con ~” Cậu bé béo hơn khóc la, cha hắn muốn tiến lên đoạt người, lại bị Trần Canh Niên xoay người một cái đánh ngã trên mặt đất. Hắn hung tợn răn dạy hai đứa trẻ đang giãy giụa trong tay, “Khóc nữa thì ném các ngươi cho diều hâu mổ.” Chỉ một câu, hai đứa trẻ kia liền hoàn toàn im lặng.
Lâm Thanh An nhìn thấy một người đàn ông trung niên bước ra từ trong thư viện, lúc này mới lên tiếng gọi một câu A Mãnh. A Mãnh lập tức dừng tấn công, vỗ cánh bay đến cành liễu một bên đậu xuống. A Mãnh vừa rời đi mọi người liền thấy được hai cậu bé trên đất đã bị mổ đến mức không còn nhận ra hình dạng. Quần áo trên người bị xé rách tả tơi, tóc dài đen nhánh bị mổ thành ổ gà trên cái đầu đầy máu, cho dù đầy người đầy mặt bụi bặm cũng không giấu đi được vết bầm và tơ máu. Hai thiếu niên cuộn tròn trên mặt đất, ngay cả sức để khóc cũng không còn.
“Thầy giáo! Cứu mạng ạ thầy giáo…” Cha của cậu bé béo khi thấy thầy giáo bước ra từ thư viện lập tức khóc kêu cứu mạng. Hắn tuy là thân đàn ông, nhưng lại không có nửa điểm dáng vẻ đàn ông, khiến Lâm Thanh An cũng nhịn không được khinh thường đến tột cùng.
Thầy giáo họ Liễu vốn dĩ đang uống trà do phu nhân pha, thì có học sinh vội vàng tới nói con trai ông và con trai thôn trưởng bị ưng mổ. Ông buông chén trà liền cùng gia quyến vội vã chạy ra ngoài. Vừa bước ra ngưỡng cửa liền nghe thấy có người khóc kêu cứu mạng, làm ông sợ tới mức không nhẹ. Khi chạy tới, vừa nhìn thấy một gã tráng hán đang xách hai học sinh, còn chưa kịp mở miệng thì lại nhìn thấy đứa trẻ đang cuộn tròn trên mặt đất.
“Con ơi! Con làm sao vậy? À, con đừng dọa mẹ, người đâu, mau đi tìm đại phu, mau…” Phu nhân của thầy giáo liếc mắt một cái liền nhận ra con trai mình, lảo đảo chạy tới ôm con vào lòng, nhanh chóng phân phó người đi mời đại phu. Thầy giáo thấy thế vừa đau lòng lại vừa tức giận, mí mắt giật thình thịch, gầm lên hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào!”
“Là bọn họ!” Cha của cậu bé béo một tay chỉ vào Trần Canh Niên và Lâm Thanh An, lên án: “Là bọn họ làm, ta thấy rõ ràng!”
Thầy giáo theo hướng hắn chỉ nhìn qua, thấy hai đứa trẻ đang bị Trần Canh Niên xách trong tay thì trong lòng lộp bộp. Ông quát: “Ngươi muốn làm gì? Mau thả con ta!”
Trần Canh Niên còn chưa kịp mở miệng thì Lâm Thanh An đã dẫn đầu bước ra ngoài. Cậu đi về phía thầy giáo, mặt đối mặt chất vấn: “Thầy giáo, tôi thả người khác thì người khác có thể buông tha em trai tôi sao? Con trai ông là con, con trai nhà tôi thì không phải con sao?”
“Hơn nữa, con trai ông làm chuyện xấu đến ông trời cũng không vừa mắt, chúng tôi nhưng không hề động đến hắn nửa ngón tay, không tin ông hỏi bất kỳ ai ở đây, ngược lại…” Lâm Thanh An vén tay áo Lâm Ngôn Phong lên, một mảng lớn vết bầm trên cánh tay cậu lộ ra trước mắt. Cậu lại vén cánh tay bên kia lên, đồng dạng vết bầm và vết thương che kín toàn bộ cánh tay.
Đã làm ầm ĩ một hồi lâu, hiện tại người tụ tập không chỉ là học sinh và phụ huynh thư viện, còn có rất nhiều thôn dân đang muốn ra cửa làm việc. Khi nhìn thấy vết bầm tím trên tay Lâm Ngôn Phong, tất cả đều thở dài cảm thán không thôi.
“Những cái này, đều là bọn chúng làm!” Lâm Thanh An giơ tay chỉ vào mấy kẻ bắt nạt Lâm Ngôn Phong, lời lẽ đanh thép có lực: “Những vết thương nhìn thấy được là đây, những vết thương không nhìn thấy tôi cũng không dám nghĩ, tôi xin hỏi Liễu phu tử, nhà tôi từ trước đến nay không hề thiếu nợ thư viện các ông nửa phần tiền bạc nào, em trai tôi tới thư viện là để học tập, không chỉ ăn không đủ no còn bị đánh thành như vậy, ông nên giải thích với tôi như thế nào?”
Lâm Thanh An không chút sợ hãi ngước mắt nhìn thẳng thầy giáo, ánh mắt sắc lạnh thẳng vào đôi mắt không ngừng né tránh của ông. Thầy giáo học rộng hiểu sâu nhất thời cũng bị hỏi đến không nói nên lời, trong lòng ông ít nhiều cũng biết một ít nội tình, cũng từng nhắc nhở nghịch tử không được quá phận, ông chưa từng nghĩ đến sự tình lại nghiêm trọng đến mức này.
Thôn dân xem náo nhiệt thấy thầy giáo nửa ngày không nói nên lời cũng bắt đầu bàn tán xôn xao, đối với cậu con trai độc nhất nhà ông, bọn họ rất hiểu, ngày thường ở trong thôn chính là ngang ngược, rất nhiều trẻ con trong nhà đều từng chịu thiệt trong tay hắn, cũng càng thêm tin tưởng lời Lâm Thanh An nói.
Thấy mọi người đều nghiêng về một phía bàn luận mình, thầy giáo cũng cảm thấy thể diện mất hết, thử mở miệng cãi lại: “Nói bậy! Bọn chúng cả ngày ở bên ta, xảy ra chuyện lớn như vậy sao ta lại không biết?”
Thấy phu quân mình đã mở miệng, phu nhân thầy giáo cũng cắn chặt răng phụ họa: “Đúng vậy, ai biết vết thương của con trai nhà ngươi có phải ở nhà làm việc nhà nông gây ra không.”
“Phải không?” Lâm Thanh An mỉa mai nhìn về phía bọn họ, “Không tin ông hỏi con trai ông một chút, xem hắn nói thế nào.”
Hai người đều nhìn về phía hai đứa trẻ, hai đứa trẻ vừa mới bình tĩnh lại lúc này cũng tự nhiên nghe rõ đối thoại của người lớn. Con trai thầy giáo vốn tính ngang ngược liền mở miệng nói dối một cách đúng lý hợp tình.
“Ta không có! Chúng ta không có bắt nạt hắn!”
Hắn vừa kêu xong, A Mãnh vẫn luôn đậu trên cành liễu xem kịch một cái boomerang bay trở lại, vừa muốn ra miệng thì nghe cậu bé kia hoảng loạn sửa lời cầu xin.
“A a, đừng mổ ta! Ta sai rồi, là ta làm, là ta đánh, ta cùng Liễu Nhị Đản và hai đứa kia bắt nạt Lâm Ngôn Phong, chúng ta sai rồi, thật sự sai rồi…”
Tiếng khóc thê thảm truyền vào tai mọi người có mặt ở đó, sự tình rốt cuộc chân tướng đại bạch. Những người xung quanh đã sớm bàn tán thành một nồi cháo, có người thậm chí còn phun nước miếng khinh thường. Chỉ có gia đình thầy giáo và con trai thôn trưởng còn tiếp tục ở trong sự hoảng sợ.
Một đôi mắt ưng của A Mãnh sắc như dao, sắc bén nhìn chằm chằm mấy người qua lại xoay quanh, bộ dáng tấn công khiến cả hai người trưởng thành cũng sợ hãi đến không dám nhúc nhích. Mắt thấy mấy người đều bắt đầu run lẩy bẩy, A Mãnh lúc này mới vô cùng khinh thường vỗ vỗ cánh, mổ thêm vài cái trên đầu mỗi người rồi ngạo kiều bay đi.
Thầy giáo còn kinh hồn chưa định, liền nghe Lâm Thanh An lại lần nữa lên tiếng nói: “Hoàn trả học phí và xin lỗi A Ngôn nhà tôi!”
Lời Lâm Thanh An vừa nói ra, thôn dân xung quanh cũng đi theo hô lớn: “Đúng vậy, xin lỗi! Hoàn trả học phí!”
