Chương 16: Cùng Nhau Đối Mặt
Lâm Thanh An thì gấp đến độ tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, may mắn cái khó ló cái khôn đè thấp giọng nói: “Ta là nói ta thật sự rất thích lên núi đi mà!”
“Giọng nói ngươi làm sao vậy?” Trần Canh Niên đi ngang qua hỏi.
“Khụ khụ!” Lâm Thanh An giả vờ ho vài tiếng, lúc này mới khôi phục giọng bình thường vội nói không có việc gì, không có việc gì.
Bị Trần Canh Niên ngắt lời, Trần Nguyệt Đào và Lâm Tĩnh cũng không nghĩ thêm gì nữa.
Lâm Tĩnh trêu chọc nói: “Nhìn kìa, mẹ chồng thương con dâu biết bao.”
Lâm Thanh An cũng không đỏ mặt, đắc ý nói: “Đúng vậy, mẹ thương ta nhất.”
Bất quá vừa nói xong liền có chút hối hận, bởi vì cậu thấy được sự cô đơn thoáng qua trong mắt Lâm Tĩnh.
Trần Nguyệt Đào tự nhiên cũng thấy được, nâng tay lên nhẹ nhàng búng trán Lâm Tĩnh, giận mắng: “Tiểu nha đầu này, đại nương thiếu thương ngươi sao?”
“Đó là đó là.” Lâm Tĩnh nhân tiện nghiêng người dựa vào vai Trần Nguyệt Đào nũng nịu nói: “Đại nương là người thương con nhất trên đời này.”
Lâm Thanh An thấy các nàng cười, khóe miệng cũng theo đó không tự chủ nhếch lên, Trần Canh Niên rửa bát xong cũng cười đi lại đây giúp đỡ.
Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Tĩnh. Trong mắt mọi người, cô là một tiểu tử giả gái, gặp chuyện sẽ không khóc không nháo, chỉ biết dùng nắm đấm giải quyết như đàn ông, cho dù đánh không thắng cũng sẽ không nhận thua nửa bước.
Hoàng hôn kéo dài bóng dáng mấy người, in lên nền đất bùn lầy gồ ghề. Tiếng cười ấm áp và tiếng nói chuyện như một bức tranh, triển lãm một nghệ thuật đắt giá không người biết đến trong sân viện cũ nát này.
Thật tốt!
Lâm Thanh An quay đầu nhìn A Mãnh, thầm than trong lòng.
Đây chính là cảm giác của gia đình!
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong Lâm Tĩnh liền cùng Trần Nguyệt Đào trở về nhà. Lâm Tĩnh đi lên còn nói măng này ngày mai cứ giao cho Trần Canh Niên đi bán là được.
Cô ấy còn có việc phải làm.
Còn Trần Nguyệt Đào, mặc kệ Lâm Thanh An giữ lại thế nào bà cũng không ở lại lâu nữa.
Tân hôn tuy rằng ba ngày mới có thể hồi môn, nhưng cũng không có quy định mẹ vợ không thể đến nhà tân hôn, huống chi tình huống hai đứa này lại là đặc biệt, cho nên cũng liền không câu nệ nhiều phép tắc.
Nhưng muốn bà ở lại qua đêm tự nhiên là không hợp lẽ, bà cũng không chịu. Thấy khuyên không được, vừa vặn Lâm Tĩnh tiện đường liền để hai người họ bầu bạn trở về.
Dù sao ngày mai họ cũng phải đi hồi môn, hồi môn xong liền có thể mỗi ngày ở bên nhau.
Hai người vừa đi chân trước thì Lâm Ngôn Phong liền bước vào cổng viện sau lưng.
“Anh, em về rồi!” Lâm Ngôn Phong còn chưa vào cửa liền mở miệng gọi.
Lâm Thanh An nhìn Lâm Ngôn Phong một thân phong độ trí thức, trong lòng yêu thích không thôi, nhanh chóng mở miệng tiếp đón người vào nhà.
“A Ngôn em về rồi, mau mau mau, vào nhà nghỉ ngơi một lát anh đi hâm cơm cho em.”
Lâm Thanh An vừa nói xong Trần Canh Niên liền từ hậu viện ra, hắn buông thùng đựng thức ăn chăn nuôi liền tiếp lời: “Ta đi hâm, hai người cứ nghỉ ngơi.”
Nói xong liền tự mình vào nhà bếp.
“Cảm ơn Anh Phu!”
Lâm Ngôn Phong từ trước đến nay có lễ phép, đã không thấy bóng người rồi mà vẫn cố cổ lên nói lời cảm ơn.
Lâm Thanh An rót một chén nước đưa qua, hỏi: “Thế nào? Hôm nay ở học đường có ổn không?”
Trong ký ức của cậu, Lâm Ngôn Phong ở học đường có hai người bạn học vô cùng kiêu ngạo ương ngạnh, đã từng còn bắt nạt Lâm Ngôn Phong. Bất quá Lâm Thanh An biết được liền cùng mẹ hắn chạy tới trường học dọa dẫm đối phương một lần sau liền không còn nghe Lâm Ngôn Phong nhắc đến chuyện này, nhưng từ đó về sau mỗi lần trở về đều sẽ hỏi thăm hắn một chút.
Lâm Ngôn Phong lắc đầu, “Không sao anh, em ở học đường rất tốt, thầy giáo cũng dạy tốt, anh không cần lo lắng.”
Lâm Ngôn Phong vừa dứt lời A Mãnh liền vô thanh vô tức bay qua đậu trên ghế trống, một đôi mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm Lâm Ngôn Phong.
Lâm Ngôn Phong chịu sự kinh hãi nửa điểm không kém Trần Nguyệt Đào, chén nước trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.
“Anh, cái này là cái gì?” Người kinh hồn chưa định giọng nói đều run rẩy.
Lâm Thanh An vội mở miệng an ủi, “Đừng sợ, đừng sợ, nó là A Mãnh, là anh hôm nay lên núi nhặt về, sau này liền cùng chúng ta cùng nhau sinh sống.”
“Một con ưng sống cùng chúng ta?” Lâm Ngôn Phong kinh ngạc đến mức đôi mắt đều mở lớn vài phần.
Lâm Thanh An vô cùng kiên định gật đầu xác nhận, “Đúng vậy, nó rất lợi hại, không chỉ có thể nghe hiểu tiếng người còn có thể giúp đi săn.”
“Thật hay giả?” Lâm Ngôn Phong giữ thái độ hoài nghi.
Lâm Thanh An cũng không giải thích nhiều, mở miệng liền gọi A Mãnh, “A Mãnh, xoay người sang chỗ khác.”
A Mãnh dưới sự chú mục của Lâm Ngôn Phong chậm rãi xoay người, trong mắt tất cả đều là bất đắc dĩ cùng mệt mỏi.
Lâm Ngôn Phong đang không chớp mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng không thể tưởng tượng trước mắt, Lâm Thanh An lại mở miệng nói: “A Mãnh, bay một vòng.”
A Mãnh đột nhiên quay đầu hung tợn nhìn Lâm Thanh An, dùng ánh mắt hỏi thăm Lâm Thanh An một lượt lúc này mới không tình nguyện vỗ cánh bay một vòng quanh sân.
Nói một vòng liền một vòng, nửa phân cũng không hơn.
“Lúc này tin chưa?” Lâm Thanh An có chút đắc ý.
Lâm Ngôn Phong ngây người gật đầu, kỳ thật trong lòng đã từ kinh ngạc biến thành bội phục.
Hắn nhìn về phía Lâm Thanh An, trên mặt là sự sùng bái.
“Anh, anh lại biết thuần thú!”
Thuần thú? Lâm Thanh An cảm thấy cách giải thích này cũng rất không tồi, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực gật đầu.
“Bình thường thôi… Anh biết nhiều kỹ năng lắm, sau này em cứ chờ xem!”
Trần Canh Niên mới từ nhà bếp ra liền nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Thanh An, trong lòng giống như có cọng lông chim nhỏ nhẹ nhàng cào hắn, cảm giác ngứa ngáy lan khắp toàn thân.
“Khụ khụ…” Hắn cố gắng ho khan hai tiếng che giấu đi sự nóng bức trong lòng, hô: “A Ngôn, ăn cơm.”
Lâm Thanh An vốn dĩ thấy ánh mắt A Mãnh càng ngày càng tràn ngập ý cười nhạo không thể nào tránh đi, vừa vặn Trần Canh Niên qua giải vây.
Hắn ôm lấy Lâm Ngôn Phong vào nhà, “Đi ăn cơm.”
Trần Canh Niên khuyên Lâm Thanh An ăn thêm chút, nhưng vừa rồi thật sự ăn quá no nên không ăn nữa. Trần Canh Niên cũng giống vậy, cho nên cũng chỉ có Lâm Ngôn Phong một mình ăn cơm.
“Cái này là cái gì?” Lâm Ngôn Phong chỉ vào hương xuân xào trứng gà hỏi.
“Hương xuân.” Lâm Thanh An nói xong lại dặn dò: “Em ăn qua chưa, chưa ăn qua thì nếm một chút trước xem có bị dị ứng không.”
“Ăn qua rồi.” Lâm Ngôn Phong không chút suy nghĩ đáp.
Điều này lại nằm ngoài dự đoán của Lâm Thanh An, cậu lục lọi trong ký ức cũng không thấy trước kia người nhà này khi nào ăn qua hương xuân.
Lâm Ngôn Phong thấy vẻ mặt nghi hoặc của cậu liền uyển chuyển nói: “Ở học đường ăn, mỗi năm đều có.”
“À?” Lâm Thanh An và Trần Canh Niên đồng thời kinh ngạc.
“Vậy các em đều ăn như thế nào? Trộn rau? Hay là xào rau?”
Lâm Ngôn Phong lắc đầu, “Nước luộc, luộc bằng nước trắng.”
Thấy vẻ mặt của anh trai và Anh Phu bắt đầu không ngừng biến hóa, Lâm Ngôn Phong vội vàng bổ sung: “Đây chỉ là một trong số đó thôi, cũng chỉ là ngẫu nhiên, ha ha, thức ăn thư viện vẫn là khá tốt.”
Tuy rằng Lâm Ngôn Phong nói như vậy, nhưng Lâm Thanh An và Trần Canh Niên vẫn giữ thái độ hoài nghi, nhưng cũng không hỏi nhiều nữa.
Ngày mai vừa vặn là ngày họp chợ, lại đúng là thời điểm mọi người bán rau dại, cho nên đến trước tiên báo số lượng người đi xe bò.
Bởi vì trong thôn chỉ có hai nhà có xe bò, một là nhà thôn trưởng, hai là nhà Vương Thục khác họ trong Lâm gia thôn.
Cho nên Trần Canh Niên nói với Lâm Thanh An một tiếng liền lập tức đi nhà thôn trưởng thông báo, còn Lâm Thanh An thì ở lại bồi Lâm Ngôn Phong ăn cơm.
Thịt thỏ còn lại rất nhiều, hương xuân Lâm Ngôn Phong không ăn hai miếng Lâm Thanh An liền cho cậu dời đi rồi. Lâm Ngôn Phong ăn cơm rất văn nhã, Lâm Thanh An sợ hắn ăn không đủ no liền dùng đũa gắp thịt cho hắn, đem tất cả thịt đều gắp vào chén hắn, lại vô tình thấy được một vết bầm tím trên cổ tay hắn.
Lâm Thanh An đang định mở miệng hỏi, liền thấy Lâm Ngôn Phong kéo tay áo cố ý che lấp.
Lâm Thanh An mặc không lên tiếng nhìn chằm chằm Lâm Ngôn Phong vài giây, ánh mắt cũng dần dần trở nên sâu sắc.
Trong lòng có chuyện, chờ Trần Canh Niên sau khi trở về liền đun nước rửa mặt đánh răng sớm nghỉ ngơi.
Chẳng qua Lâm Thanh An lén lút bỏ thêm chút nước suối linh tuyền vào nước, lượng khống chế rất tốt, sẽ không làm vết bầm đau cũng sẽ không làm nó biến mất.
Lâm Thanh An nguyên bản kế hoạch tốt chờ em trai trở về liền nói với hắn chuyện dọn đi nhà Trần Canh Niên, thẳng đến lúc ngủ cũng không còn nhớ đến.
Bởi vì trong đầu cậu tất cả đều là các loại tưởng tượng về việc Lâm Ngôn Phong bị bắt nạt.
Sau khi Lâm Thanh An trằn trọc vài lần, Trần Canh Niên cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng hỏi.
“A Thanh, ngươi có chuyện gì có thể nói với ta.”
Lâm Thanh An há miệng thở dốc rồi sau đó lại nuốt lời muốn nói trở về.
Cậu cũng không biết phải nói thế nào, muốn chờ ngày mai đi tìm hiểu tình huống sau rồi nói.
Cho nên thay đổi đề tài nói: “Niên ca, ngày mai ta không đi họp chợ với ngươi.”
Trần Canh Niên nghi hoặc nói: “Ừm? Sao đột nhiên không muốn đi?”
Lâm Thanh An nghĩ nghĩ, không tìm thấy bất kỳ lý do nào để qua loa, cuối cùng đành phải bỏ qua ý tưởng trước đó, gọn gàng dứt khoát nói.
“Ngày mai ta muốn đi học viện của A Ngôn nhìn xem.”
“Sao, ngươi cũng sợ A Ngôn ăn không đủ no sao?”
“Đây chỉ là một trong số đó.” Lâm Thanh An nói, “Ta hôm nay vô tình nhìn thấy cánh tay hắn có vết bầm tím.”
Lời nói đã đến nước này, người ngốc cũng nghe ra ý tứ trong đó.
Trần Canh Niên không chút suy nghĩ nói: “Ta đi cùng ngươi.”
Lâm Thanh An vội vàng xua tay: “Không cần, ngươi đi bán măng, nếu ngày mai bán không hết lần sau khẳng định không dễ bán, huống chi còn có phần của Tĩnh tỷ.”
“Không sao, bán không hết thì làm thành măng khô, cũng vậy.”
Trần Canh Niên kiên trì nói: “Ta đi cùng ngươi, ngươi là anh trai hắn, ta là Anh Phu hắn, không thể nào để hắn chịu người khác bắt nạt được.”
Giọng Trần Canh Niên so với bất kỳ lúc nào đều nghiêm túc và trầm thấp hơn, điều này làm cho Lâm Thanh An trong lòng dâng lên từng đợt ấm áp.
Nếu là người một nhà, vậy cùng nhau đối mặt.
“Được!” Lâm Thanh An đáp ứng thật sự sảng khoái, tiếp theo liền ghé sát vào Trần Canh Niên nhỏ giọng nói: “Chúng ta ngày mai lén lút đi theo hắn, xem xem rốt cuộc tình huống như thế nào.”
Cậu cố ý đè thấp giọng nói, hơi nóng toàn bộ phả vào vành tai Trần Canh Niên. Hắn cố gắng dịch chuyển thân mình ra ngoài, lúc này mới lên tiếng nhắc nhở.
“Căn nhà này chỉ có hai chúng ta, kỳ thật ngươi không cần dựa gần như vậy ta cũng có thể nghe được.”
Lâm Thanh An: Xã hội chết.
Đời trước đi theo sư phụ lâu quá, quen nói nhỏ khi nói chuyện quan trọng.
Tuy đã vào xuân, nhưng vẫn cứ là đêm dài ngày ngắn.
Lâm Thanh An trằn trọc đến gần sáng mới chậm rãi nhắm mắt ngủ, còn Trần Canh Niên cũng ở sau khi cậu ngủ mới yên tâm ngủ.
Trời vừa tờ mờ sáng liền nghe thấy tiếng động truyền đến từ ngoài phòng.
Lâm Thanh An đột nhiên ngồi dậy thì Trần Canh Niên đã bắt đầu mặc quần áo, ngáp một cái theo thói quen hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Giờ Dần vừa qua khỏi.”
Trần Canh Niên vừa nói liền vội vàng qua đó căng cửa sổ ra chút cho sáng lên, rồi sau đó lại bước nhanh đi đến giá quần áo bên mép giường lấy quần áo cho Lâm Thanh An.
Lâm Thanh An còn có chút mơ màng buồn ngủ, ngồi trên giường một hồi lâu không muốn động.
Trong lòng thì sốt ruột, nhưng thân thể lại vô cùng thành thật.
Thẳng đến khi cảm giác được có người đang tự mặc quần áo cho mình lúc này mới dần dần hồi phục tinh thần lại.
Hai người ở rất gần nhau. Trần Canh Niên lúc này đang ở tư thế nửa vây quanh cậu, hơi thở cọ qua bên tai làm Lâm Thanh An莫名 có chút ngứa.
Cậu đưa tay nhẹ nhàng đẩy đẩy cánh tay vạm vỡ, nhanh chóng tiếp nhận quần áo từ chối, “Ta tự mình mặc… Tự mình mặc.”
Trần Canh Niên lúc này mới buông quần áo lui hai bước. Hắn dặn dò Lâm Thanh An “Chậm một chút” sau đó liền dẫn đầu đi ra cửa.
Lâm Ngôn Phong đang ở nhà bếp đun nước, A Mãnh ngồi xổm bên cạnh hắn ngủ gật.
Thấy Trần Canh Niên đi tới, Lâm Ngôn Phong nhẹ giọng hỏi hắn: “Anh Phu, sao anh dậy sớm vậy?”
Trần Canh Niên chỉ chỉ măng dưới mái hiên, “Đi trấn trên bán măng.”
Lâm Ngôn Phong lúc này mới nhớ ra, hiểu rõ sau khi gật đầu lại hỏi: “Vậy anh trai em có đi không?”
Trần Canh Niên gật đầu nói có đi, rồi sau đó lại nghe Lâm Ngôn Phong hỏi, “Anh Phu, anh có cảm thấy anh trai em có chút kỳ quái không?”
