Chương 19: Ngươi Thật Sự Có Thiên Lý Nhãn?
Dọc theo đường đi mấy người nói nói cười cười, Trần Canh Niên nói rất ít, thỉnh thoảng sẽ lên tiếng đáp lại, nhưng phần lớn là lắng nghe và bầu bạn. A Mãnh cũng vô cùng vui vẻ, chốc lát ở phía sau, chốc lát ở phía trước, chốc lát lại đậu đậu Tiểu A Bảo. Ban đầu Tiểu A Bảo còn hơi sợ, nhưng ở chung một đoạn đường sau cậu bé cũng có thể hòa hợp với A Mãnh.
Về đến nhà khi là giữa trưa, Lâm Thanh An và Trần Canh Niên đều nhất trí quyết định đi hồi môn. Cậu chọn rất nhiều bánh ngọt do Lí Chính đưa, lại lén lút lấy một ít đồ ăn vặt trong túi bách bảo trộn lẫn vào bên trong, sau đó mới kêu cả nhà đi hồi môn.
Đi ngang qua thôn có người hỏi về A Bảo, Lâm Ngôn Phong vô cùng hào phóng dắt cậu bé trả lời: “Đây là em trai A Bảo của tôi, sau này đều ở cùng chúng tôi.” Nhìn Lâm Ngôn Phong vui vẻ như vậy Lâm Thanh An cũng thấy vui lây, từ sau khi cha mẹ qua đời cậu chưa từng thấy Lâm Ngôn Phong cười thoải mái thật sự, hiện giờ như vậy là rất tốt.
Mấy người đi đến con đường nhỏ nhà Trần Canh Niên thì nhìn thấy Trần Nguyệt Đào đang ngồi đóng đế giày ở sân trước cửa, bà làm việc quá chuyên chú nên không nhận ra họ, ngược lại là Bách Phúc thấy họ trước. Bách Phúc bị dây thừng cột lại, nhảy nhót kêu.
“Bách Phúc!” Lâm Ngôn Phong từ xa đã vẫy tay chào nó, Trần Nguyệt Đào cũng ngẩng đầu cười nhìn về phía mấy người trên đường. Lâm Thanh An cười vẫy vẫy tay hô lớn: “Mẹ, Bách Phúc, chúng con về rồi!”
Trần Nguyệt Đào đứng dậy đi xuống đón, mấy người vội vàng đi lên, A Mãnh sớm đã đậu trên tường rào nhà Trần Canh Niên xem. Cho dù là một con ưng cũng tại khoảnh khắc này vì tình thân hòa hợp ấm áp mà động lòng. Trần Nguyệt Đào cười ôn nhu xoa đầu từng đứa trẻ, mở lời nói những lời cát lợi, ngay cả A Bảo cũng không ngoại lệ, đây là quy củ hồi môn. Trần Nguyệt Đào kéo mấy người hướng vào trong phòng, “Vào nhà, mẹ đi nấu cơm cho các con.”
Trong sân được quét dọn đến không nhiễm một hạt bụi, đồ vật cũng đều ngăn nắp chỉnh tề, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra người ở trong căn nhà này là người như thế nào. Lâm Thanh An muốn đi hỗ trợ, lại bị Trần Canh Niên và Trần Nguyệt Đào ngăn lại, Trần Canh Niên nói có hắn hỗ trợ là được.
Trần Canh Niên lại đặt một ít đậu phộng, hạt óc chó và những thứ thổ sản vùng núi khác lên bàn nhỏ, lại đun một ấm trà mang ra mới vào nhà bếp đi hỗ trợ. Lâm Thanh An giống như búp bê, mang theo Lâm Ngôn Phong và A Bảo chơi trong sân. Bách Phúc vì muốn bầu bạn với Trần Nguyệt Đào cho nên bị giữ lại ở đây. Mấy ngày không gặp Trần Canh Niên, nó đi theo Trần Canh Niên trước trước sau sau một hồi lâu sau lại mới quay lại dính Lâm Thanh An và Lâm Ngôn Phong.
Bách Phúc rất có linh tính, như là chính nó có thể phân rõ người tốt và kẻ xấu, từ khi A Bảo vào nhà nó đầu tiên là chơi với Lâm Ngôn Phong, chơi chơi thấy Lâm Ngôn Phong và Lâm Thanh An đối với A Bảo đều rất thân mật, sau đó liền chậm rãi đi qua cọ chân A Bảo, cẩn thận liếm tay A Bảo, bộ dáng đó khiến Lâm Thanh An và Lâm Ngôn Phong đều buồn cười.
Mọi người đều chơi vui vẻ, chỉ có A Mãnh vẫn luôn đậu trên tường rào có chút kỳ quái. Lâm Thanh An quan sát hồi lâu, thấy nó đã giữ nguyên động tác đó rất lâu chưa từng đổi, đứng dậy không lộ vẻ gì đi ra khỏi sân. Lâm Thanh An đi xa một chút, cuối cùng dừng lại ở một mảnh đất trồng rau, thấy A Mãnh bay qua thì cậu ngồi xổm xuống giả vờ nhổ cỏ.
“Làm sao vậy?” Lâm Thanh An hỏi. A Mãnh chậm rãi mở miệng, “Ngọn núi này…” Lâm Thanh An nghe giọng điệu nó cảm thấy như là đại sự không ổn, vì thế tập trung chú ý lắng nghe, nhưng chờ một hồi lâu cũng không thấy A Mãnh lại lần nữa mở miệng, chỉ thấy nó ngửa đầu vẫn luôn nhìn chăm chú vào ngọn núi lớn liên miên phía sau nhà Trần Canh Niên. Rõ ràng chỉ có đôi mắt ưng đen nhánh, nhưng lại khiến Lâm Thanh An căng thẳng đến mức nhìn ra vô tận thâm trầm.
“Ngươi mau nói đi!” Lâm Thanh An rốt cuộc chờ không được, “Ngọn núi này làm sao vậy? Là có cái gì không tốt sao?” Nếu là không tốt, thì hắn vẫn là không nên dọn qua đây, để mẹ dọn xuống dưới cũng đúng, tuy rằng nền nhà phía dưới không rộng bằng bên này, nhưng bố trí lại một chút vẫn được. Lâm Thanh An vừa nghiêm túc bắt đầu tính toán, liền nghe tiếng A Mãnh bén nhọn khó nghe lại lần nữa không nhanh không chậm vang lên.
“Ta là nói ngọn núi này có rất nhiều thứ tốt!” “Hả?” Hóa ra Lâm Thanh An bị trêu. “Theo ta vừa rồi nhìn thấy thì có vài loại dã thú, còn có không ít dược liệu quý hiếm.”
Nghe A Mãnh nói hùng hồn Lâm Thanh An vẫn là không nhịn được đả kích: “Ngươi thật sự coi mình là thiên lý nhãn à! Từ nãy đến giờ ta đâu thấy ngươi bay qua xem đâu, chỉ đứng trên tường rào mà thấy rõ à?” Lâm Thanh An đứng dậy vỗ vỗ bùn trên tay, chế nhạo định đi, A Mãnh một cú lao xuống ngăn cản đường đi của cậu: “Ta nếu nói với ngươi ta thật sự có thiên lý nhãn ngươi tin không?”
“Không tin.” Lâm Thanh An không chút suy nghĩ trả lời. “Hắc ~” A Mãnh nghiêng nghiêng đầu vỗ cánh dừng lại ở vị trí cách mắt Lâm Thanh An nửa centimet, vô cùng khí phách ra lệnh: “Ngươi nhắm mắt.”
“Làm gì!” Lâm Thanh An cảm thấy sư huynh này có chút không đứng đắn, luôn thích trêu người, cho nên không muốn để ý. Hai người đều là tính tình quật, bất quá A Mãnh vì chứng minh chính mình cũng chỉ đành thỏa hiệp trước. Nó ôn tồn dỗ người. “Ngươi nhắm mắt lại, ta cho ngươi cũng thể nghiệm một chút thiên lý nhãn.”
“Thật sao?” Lâm Thanh An vẫn còn chút không muốn tin. A Mãnh gật đầu, “Thật, không lừa ngươi.” Lâm Thanh An nhìn cặp mắt đen nhánh kia cũng không nhìn ra cái gì, đành phải bán tín bán nghi nhắm mắt lại.
Vừa nhắm mắt lại, Lâm Thanh An liền cảm giác trên mí mắt có chất lỏng ẩm ướt vuốt ve, tiếp theo chính là một trận cảm giác lạnh lẽo ập tới. “Mở mắt.” A Mãnh nói.
Lâm Thanh An mở mắt ra, mọi thứ trước mắt lập tức trở nên rõ ràng sáng sủa gấp trăm lần. A Mãnh ở một bên nhắc nhở: “Nhìn xa, nhìn vào trong rừng.” Lâm Thanh An thuận theo ngước mắt nhìn lên, rõ ràng vừa rồi núi rừng còn cách mình rất xa lập tức được phóng đại vô số lần, ngay cả bùn đất trong núi cũng được phóng đại thành những hạt nhỏ bé khiến hắn nhìn thấy rõ ràng.
A Mãnh nhẹ nhàng mổ vào tay Lâm Thanh An, lại lần nữa nhắc nhở, “Di chuyển một chút, đừng chỉ nhìn chằm chằm vào đất, nhìn xem cái khác.” “Nga nga nga, được!” Lâm Thanh An di chuyển tầm mắt, thử từ kẽ hở rừng cây chui vào. Vừa tìm được một kẽ hở đi vào liền nhìn thấy mấy con thỏ hoang đang nhảy nhót kiếm ăn.
“Thấy rồi thấy rồi.” Hắn hưng phấn kêu, “Ta nhìn thấy thỏ hoang, còn có gà rừng, oa, thật nhiều gà rừng a!” “Khoát, tổ ong lớn như vậy sao?” Lâm Thanh An nhìn trước mắt những con ong dã dại không ngừng bay về phía mình, theo bản năng bị dọa đến lùi về phía sau muốn tránh, lảo đảo té ngã “choảng” một mông ngồi xuống đất.
Sự cố bất ngờ này khiến thời gian trải nghiệm thiên lý nhãn cũng kết thúc. Lâm Thanh An còn chưa kịp mở miệng hỏi liền nghe A Mãnh kiêu ngạo bĩu môi hỏi: “Lúc này tin chưa?”
“Ừ ừ ừ, tin.” Lâm Thanh An hưng phấn đến quên cả đứng dậy, cứ như vậy ngồi giơ ngón cái lên cho A Mãnh, “Không ngờ ngươi là thật trâu bò! Trâu bò!”
Cái miệng A Mãnh kia kiêu ngạo đến cong cao hơn, lúc này mới chậm rãi giải thích. “Nước bọt của ta dính lên mí mắt thì có thể có được thiên lý nhãn trong thời gian ngắn, chỉ có bản thân ta mới có thể giữ được kỹ năng này mãi mãi.”
Chuyện này quả thực quá huyền huyễn. Bất quá nghĩ lại một chút, cả đời này của hắn trừ mười mấy năm sống cùng bà nội ra, nhân sinh phía sau không phải cũng huyền diệu khó giải thích sao? Lâm Thanh An có khả năng tiếp thu rất nhanh, sau khi kinh ngạc liền lại khôi phục hưng phấn. Tưởng tượng đến núi rừng có nhiều món ăn hoang dã như vậy liền không khỏi có chút chảy nước miếng. Mấy ngày trước liền ngẫu nhiên nghe Niên ca nói qua mấy ngày nữa sẽ vào núi đi săn, đến lúc đó hắn nhất định phải bám riết không buông theo đi.
Chẳng qua hiện tại chuyện nhập gia còn chưa giải quyết lại thêm chuyện của Lâm Ngôn Phong. Thôi học không phải là nhất thời bốc đồng, lúc đó cậu cũng đã suy nghĩ kỹ, những gì có thể học được ở học đường trong thôn Lâm Ngôn Phong cơ bản đều đã học xong rồi, chỉ có lên trường tốt hơn gặp được thầy giáo tốt hơn mới có thể chân chính học được thứ gì đó.
Đang suy nghĩ thì bên tai liền truyền đến tiếng kêu của Bách Phúc. Gâu gâu gâu — Vài tiếng sủa điên cuồng sau, Bách Phúc liền nhe răng nanh với tốc độ lao tới 100 mét lập tức nhào về phía cậu. Cái vẻ hung mãnh đó dọa Lâm Thanh An đứng dậy cũng không kịp.
“Ngươi làm gì Bách Phúc!” Lâm Thanh An sợ hãi, tưởng nó nhào tới mình, hoảng loạn hô lớn: “Bách Phúc ngươi không nhận ra ta sao? A —” Lời Lâm Thanh An vừa nói xong Bách Phúc liền nhảy lên nhào tới, hắn nhanh chóng dùng hai tay đi chắn, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc cuối cùng vẫn là lựa chọn ngăn trở mặt. Đời trước tướng mạo bình thường, sống lại một đời nhờ trời thương mới có được dung mạo này, nếu là phá tướng, hắn thật sự muốn khóc.
Vốn tưởng rằng hôm nay kiếp này là tránh không khỏi, nhưng một trận gió mạnh lướt qua bên tai, đau đớn trong tưởng tượng không tới, ngược lại là tiếng kêu bén nhọn linh hoạt kỳ ảo của A Mãnh đâm vào màng nhĩ hắn phát đau. Lâm Thanh An buông tay xoay người liền thấy một ưng một cẩu đang giằng co, cái vẻ sẵn sàng chiến đấu kia như là đang chuẩn bị một trận đại chiến.
Cùng lúc đó mấy người trong phòng cũng bị tiếng kêu to vừa rồi của Lâm Thanh An hô ra. Mấy người vội vã chạy ra cũng thấy được tất cả những gì Lâm Thanh An nhìn thấy. Trần Canh Niên xông tới trước hết một phen bế Lâm Thanh An từ trên mặt đất lên, sau đó lạnh giọng gọi Bách Phúc. “Trở về! Đó là bạn của chúng ta!”
Bách Phúc không hề nhúc nhích, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm con ưng, Trần Nguyệt Đào cũng vội vàng lại đây dắt Bách Phúc. Lâm Thanh An vừa được buông xuống A Mãnh liền đậu trên vai cậu, trọng lượng đột nhiên truyền đến trên vai khiến cánh tay Lâm Thanh An áp xuống một mảng lớn. Cái này hay rồi, Bách Phúc vừa được dắt lại lập tức bùng phát lại nhào về phía Lâm Thanh An, trước mặt Lâm Thanh An dùng sức nhảy bắn, trong mắt tất cả đều là sự chán ghét đối với A Mãnh, hận không thể nhảy lên xé A Mãnh thành từng mảnh.
Tất cả mọi người ý đồ lại đây giữ chặt Bách Phúc, nhưng Bách Phúc mấy năm nay được Trần Canh Niên nuôi dưỡng gần như chó săn, ngày thường thì dịu ngoan, nhưng chiến đấu trong xương cốt lại là thật. Lâm Thanh An cũng có chút luống cuống tay chân, nhìn Bách Phúc đối với hắn ý muốn bảo hộ thì trong lòng thỏa mãn không thôi. Hắn run vai ý bảo A Mãnh bay đi, nhưng A Mãnh cố tình không động đậy, giống như một vị quân vương từ trên cao nhìn xuống nhất cử nhất động của Bách Phúc.
Lâm Thanh An thật sự cảm thấy sư huynh này quá thiếu đòn, vì thế giơ tay ra sức tát một cái khiến sư huynh bay đi. Cái tát này đến quá bất ngờ, một con ưng khôn khéo như vậy ngã xuống khi vẫn còn ngốc, cho dù phản ứng nhanh bay lên cũng có vẻ có chút chật vật lảo đảo. Lâm Thanh An mới quản không được nhiều như vậy, tát bay A Mãnh xong sợ Bách Phúc lại đuổi theo, ngồi xổm xuống thân mình liền cùng Trần Canh Niên đè chặt Bách Phúc dưới thân.
“Ngoan ngoan Bách Phúc, nó không phải ưng xấu, nó là một thành viên trong nhà chúng ta, sau này mọi người cùng nhau sinh hoạt…” Lâm Thanh An mệt đến thở hổn hển, nói chuyện cũng có chút khó khăn, mặc kệ Bách Phúc có thể nghe hiểu hay không cũng không dám buông tay liên tục nói bên tai nó.
Trần Canh Niên ra hiệu hắn buông tay, Lâm Thanh An nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn càng không dám buông, vì sao hắn luôn cảm thấy buông ra Trần Canh Niên liền sẽ đánh Bách Phúc. Mọi người thấy Bách Phúc bị đè lại cũng đều không tiến lên gây rối nữa, huống chi hiện tại tư thế của Trần Canh Niên và Lâm Thanh An còn vô cùng ái muội, Trần Nguyệt Đào dẫn đầu xoay người trở về sân, Lâm Ngôn Phong cũng chậm chạp kéo A Bảo quay vào.
Một lúc lâu sau, Bách Phúc mới tựa hồ bình tĩnh lại, có lẽ là bị đè đến khó chịu, thè lưỡi thở dốc. Mà Lâm Thanh An cũng cảm giác được bên tai bị hơi thở nóng rực làm cho thực ngứa, lúc này hắn mới phát hiện tư thế hiện tại của mình và Trần Canh Niên ái muội đến mức nào. Hắn ôm Bách Phúc, Trần Canh Niên thì một tay một cái ôm hắn và Bách Phúc vào lòng. “Cái kia…” Lâm Thanh An ấp úng mở miệng, “Tai ta thật ngứa.”
Trần Canh Niên cúi đầu nhìn lại, môi đột nhiên không kịp phòng ngừa dán lên vành tai nóng bỏng kia. Oanh —
