Chương 20: Cái Eo Thật Đẹp
Trong đầu Lâm Thanh An như pháo hoa nổ tung, trái tim cũng kinh hoàng không ngừng.
Trần Canh Niên phanh một tiếng bắn ra, một gã tráng hán to lớn như vậy liền ngã lăn ra đất. Động tĩnh này của Trần Canh Niên thật sự khiến Lâm Thanh An hoảng sợ.
Không phải chứ! Hôn một cái tai thôi mà thẹn thùng đến mức này à?
Cậu nhìn làn da đen sạm ửng hồng của Trần Canh Niên, quả thực không thể tưởng tượng nổi. Quá đỗi đơn thuần! Khó trách dễ bị lừa như vậy, làm cậu thấy có tội lỗi quá.
Lâm Thanh An buông Bách Phúc ra, tùy tiện đi qua đỡ Trần Canh Niên. Tay còn chưa kịp chạm vào người thì hắn đã bật dậy như lò xo, sau đó nhanh chóng đứng sang một bên, giữ khoảng cách với Lâm Thanh An.
Lâm Thanh An vô cùng tán thưởng giơ ngón cái về phía hắn: “Cái eo thật đẹp!”
Mặt Trần Canh Niên có đỏ hơn không thì cậu không nhìn ra được, chỉ biết hắn căng thẳng như một người nói lắp, một câu nói loanh quanh mãi nửa ngày mới rõ ràng.
“Cái đó… A Thanh, đúng đúng… Ta xin lỗi, ta vừa rồi không không… không cố ý, đúng…”
“Thôi thôi thôi.” Lâm Thanh An vội giơ tay ra hiệu dừng lại, hào phóng nói: “Không sao, ta không để ý.”
Lời cậu vừa nói ra, biểu cảm của Trần Canh Niên lại thay đổi rõ rệt. Tuy nhiên, Lâm Thanh An liếc một cái liền nhìn thấu chút tính toán trong lòng hắn, cất bước đi qua, một phen nắm vạt áo Trần Canh Niên, nhón chân đẩy môi lên môi hắn như ngày chiêu phu.
Bẹp một tiếng, cảm giác mềm mại truyền đến trên môi, Trần Canh Niên lại loạng choạng. Lâm Thanh An vội vàng đỡ hắn đứng thẳng, cười trêu chọc một cách bất đắc dĩ: “Niên ca, huynh ngây thơ như vậy thì lúc động phòng phải làm sao đây à…”
Lâm Thanh An vừa nói xong, một cục bùn nhỏ liền phóng nhanh về phía cậu, may mà Trần Canh Niên nhanh tay lẹ mắt đỡ được.
Hai người nhìn theo hướng bay tới, liền thấy một chó một ưng đang ngồi xổm ở một bên, hình ảnh hài hòa đến mức vô cùng quái dị, cứ như trận chiến sống chết vừa rồi căn bản không hề xảy ra. Bách Phúc đang dùng chân cào ngứa, vẻ mặt tỏ vẻ không phải do nó làm. Còn A Mãnh lại vô cùng kiêu ngạo nhìn Lâm Thanh An.
Sau khi chạm ánh mắt với A Mãnh, Lâm Thanh An cũng chợt thấy hơi ngượng. Dù sao A Mãnh ngoài thân là động vật ra thì mặt khác không khác gì người, thậm chí còn sâu sắc hơn người.
“Khụ khụ ~” Lâm Thanh An ho khan hai tiếng quay đầu nói với Trần Canh Niên, “Niên ca, chúng ta về nhà thôi!”
Trần Canh Niên gật đầu, “Ừ, đi thôi, cơm cũng làm xong rồi.”
Lâm Thanh An đi phía trước, Trần Canh Niên đi phía sau cùng, Bách Phúc lại cùng A Mãnh chậm rãi đi theo cuối cùng.
Hai người vừa bước vào sân, Lâm Ngôn Phong liền mở miệng hỏi, “Anh Phu, sao người anh cũng đầy bùn vậy?” Vừa rồi anh cậu bị Bách Phúc dọa ngã, chẳng lẽ Anh Phu cũng bị dọa ư?
“Ách… Không không không sao…” Trần Canh Niên lại bắt đầu lắp bắp, không tìm thấy lời nào để nói liền quay người vào nhà bếp bưng thức ăn.
Lâm Thanh An thì nhìn bóng lưng hắn cười trộm. Đàn ông, ngươi đã thành công khiến ta chú ý!
Lâm Ngôn Phong và A Bảo nhìn vẻ mặt gian xảo của Lâm Thanh An đang cười, cũng không biết giờ phút này cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, chỉ lặng lẽ rùng mình một cái.
Bận rộn một lúc lâu, Trần Nguyệt Đào làm ra một bàn thức ăn vô cùng phong phú, hai món chay hai món mặn, còn có một nồi canh gà. Kỳ thật rất nhiều món là bà đã dậy sớm chuẩn bị, nghĩ mấy đứa nhỏ đi trấn trên bán măng không biết khi nào về, liền nghĩ chuẩn bị sớm một chút đến lúc đó làm cũng nhanh.
Bàn thức ăn nhìn khiến A Bảo chảy nước miếng, cậu bé lớn như vậy chưa từng ăn qua bữa cơm phong phú như thế, cho nên cái bụng liền không nghe lời kêu lục cục lục cục. Một tiếng sấm đói bụng vang lên, cả bàn người đều nhìn về phía A Bảo.
A Bảo có chút ngượng ngùng giải thích: “Xin lỗi, con con…”
“Lại đây, ăn đi con.” Lời A Bảo còn chưa nói xong Trần Nguyệt Đào đã gắp một miếng thịt lớn bỏ vào chén cậu bé. A Bảo nhìn miếng thịt kia, vẫn còn chút không dám chắc chắn ngước mắt nhìn về phía Lâm Ngôn Phong, nhỏ giọng hỏi: “Ngôn ca, thật sự có thể ăn sao?”
Lâm Ngôn Phong gật gật đầu, cũng gắp cho cậu bé một đũa thức ăn dặn dò: “Ăn từ từ, dạ dày con đừng nên ăn quá no.”
Sau khi được Lâm Ngôn Phong khẳng định, A Bảo lúc này mới cẩn thận cầm đũa ăn. Khi hương vị thịt tràn ngập vị giác, nước mắt liền lặng lẽ rơi xuống. Từng giọt từng giọt lăn vào trong chén, chính cậu bé cũng không nhận ra.
Thấy cảnh tượng như vậy Trần Nguyệt Đào cho dù không cần hỏi cũng đại khái biết A Bảo trước kia không dễ dàng, lập tức liền đỏ hốc mắt. Bộ dáng của A Bảo khiến bà chợt nhớ đến những năm thiên tai của Trần Canh Niên, người vốn quen nhung lụa đã từng cũng giống đứa trẻ này bị đói cơm.
Nước mắt của Trần Nguyệt Đào rơi xuống liền kéo theo cả nước mắt của mọi người, Lâm Thanh An và Lâm Ngôn Phong cũng đều có chút không kìm được, không khí trở nên nặng nề.
Trần Canh Niên vội vàng giơ tay vuốt lưng mẫu thân, hắn có thể lý giải nỗi bi thương của mẫu thân từ đâu tới, vội lên tiếng an ủi: “Mẹ, hôm nay là ngày đại hỉ.”
“Đúng đúng đúng.” Lâm Thanh An vội vàng phụ họa, “Mọi người đều vui vẻ chút, hôm nay là ngày con và Niên ca hồi môn, phải cười phải thật cao hứng.” Nói xong lại thề thốt cam đoan, “Mặc kệ trước kia mọi người sống ra sao, nhưng tương lai nhất định sẽ không tệ, con sẽ khiến mọi người bữa nào cũng được ăn thịt!”
Lâm Thanh An nói một cách đầy cảm xúc, A Mãnh đã từng gặp qua tổ chức bán hàng đa cấp cảm thấy cực kỳ giống lời kêu gọi của giám đốc bán hàng đa cấp kia.
Bữa cơm diễn ra không lâu, thỉnh thoảng mọi người trò chuyện vài câu, thỉnh thoảng lại trêu chọc A Mãnh. Lâm Ngôn Phong gắp thức ăn cho A Bảo xong lại gắp cho A Mãnh, Lâm Thanh An lại càng muốn đưa đũa đi quấy rối. A Mãnh cũng không tức giận, coi Lâm Thanh An như trẻ con không so đo với cậu, thong thả thong dong ngồi trên bàn ăn. Nó đúng là ra dáng chim ưng người ta, còn Bách Phúc vẫn như cũ ra dáng chó, thủ chuyên khu vực ăn bát chó chuyên dụng.
Bàn ăn này nhiều năm qua chỉ có một mình bà cùng con trai ăn cơm, trên bàn ăn cũng hầu như lúc ăn và ngủ không nói chuyện, từ trước đến nay lạnh lẽo. Hôm nay náo nhiệt như vậy bà lại cảm thấy vô cùng yêu thích. “A Niên này, qua đoạn thời gian con thu xếp làm lại một cái bàn lớn hơn một chút, cái bàn này hơi chật.” Trần Canh Niên gật đầu đồng ý.
Ăn uống xong cả nhà đều giúp đỡ thu dọn chén đũa, chỉ có Trần Nguyệt Đào bị ‘ghét bỏ’ ở ngoài. Lâm Thanh An nói: “Công nhân rửa chén của chúng con không thích người lớn hỗ trợ.”
Trần Nguyệt Đào bị ấn ngồi trên ghế cũng không buồn bực, vui vẻ nhìn những người lớn bé bận rộn trong ngoài, trên khuôn mặt có chút nếp nhăn treo đầy hạnh phúc.
Thu dọn xong xuôi, cả nhà ngồi ở trong sân uống trà hóng mát, Bách Phúc và A Mãnh cũng lười nhác nằm rạp trên mặt đất hơi buồn ngủ. Trần Canh Niên kể lại đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra hôm nay cho Trần Nguyệt Đào nghe. Trần Nguyệt Đào vừa tức giận lại vừa đau lòng, kéo tay Lâm Ngôn Phong và A Bảo liên tục xoa.
Đến khi bình tĩnh lại mới hỏi, “Vậy sau này A Ngôn đi đâu học?” Đối với tài học thông minh của Lâm Ngôn Phong, không ai nghĩ cậu bé sẽ không tiếp tục học. “Đi trấn trên, ngày mai con liền đi tìm Lý Chính chú.” Trần Canh Niên dẫn đầu tiếp lời.
“À?” Lâm Thanh An và Lâm Ngôn Phong đồng thời kinh ngạc thốt lên. Lâm Ngôn Phong kinh ngạc chuyện đi trấn trên học, còn Lâm Thanh An thì ngạc nhiên Trần Canh Niên lại có cùng suy nghĩ với cậu. Lúc ở thư viện bên kia cậu thật sự muốn mượn ân tình của Trần Canh Niên đi tìm Lý Chính hỗ trợ, nhưng chuyện này cậu từ đầu đến cuối chưa kịp thương lượng với Trần Canh Niên, chỉ nghĩ lát nữa rảnh rỗi buổi tối sẽ thẹn thùng hỏi Trần Canh Niên một chút.
Lâm Thanh An nhìn về phía Trần Canh Niên, sự tò mò trong mắt cậu lại tăng thêm vài phần. Không biết vì sao, cho đến lúc này cậu luôn cảm thấy người trước mặt này không đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Sao vậy?” Trần Canh Niên hỏi. Lâm Ngôn Phong đột nhiên đứng lên, có chút bối rối hỏi. “Anh, em có thể sẽ làm gánh nặng cho mọi người không?”
“Sẽ không.” Lâm Thanh An đơn giản thô bạo nói: “Anh trai em có rất nhiều tiền!” Trần Canh Niên cũng vội vàng nói: “A Ngôn em cứ hết lòng học, chuyện khác đừng bận tâm, ta và anh trai em nhất định sẽ lo cho em học thành tài.”
Lời đã đến nước này, thi đậu công danh là nguyện vọng của cả nhà, Lâm Ngôn Phong tự nhiên cũng không tiện nói thêm gì nữa. Điều hắn có thể báo đáp chính là học tập thật tốt, trong tương lai không xa làm rạng danh gia đình. “Vâng!” Lâm Ngôn Phong không còn khách sáo, đáp ứng vô cùng sảng khoái.
Trần Nguyệt Đào vốn định khuyên bảo vài câu thấy thế cũng không nói gì nữa, chỉ cần mấy đứa nhỏ tốt, khỏe mạnh, khổ một chút mệt một chút thì có là gì.
Hai việc tâm niệm đã làm được một việc, duy nhất còn lại là… Bất quá Lâm Thanh An một chút cũng không vội, cậu lại nghĩ ra một biện pháp vẹn cả đôi đường.
Mặt trời chiều ngả về tây, trong nhà còn có gia cầm, cho nên Lâm Thanh An chuẩn bị dẫn hai đứa em trai về. Nhìn về phía Trần Nguyệt Đào trước sau vẫn có chút không đành lòng, người già băn khoăn nhiều, cho nên Lâm Thanh An biết Trần Nguyệt Đào sẽ không theo họ về.
Vì thế cậu dồn tâm tư sang Trần Canh Niên, cậu nói với Trần Canh Niên: “Niên ca, hay là huynh cứ ở nhà bầu bạn với mẹ đi! Bà một mình ở đây em không yên tâm.”
Trần Canh Niên sững sờ, hắn không nghĩ tới Lâm Thanh An sẽ bảo hắn ở lại. Thấy thế Lâm Thanh An bổ sung: “Gần đây buổi tối huynh cứ ở bên mẹ trước, ban ngày làm những việc nên làm trong nhà, chờ một thời gian dài bà quen rồi lại về, chuyện nhà dưới em cũng sẽ làm tốt, huynh không cần mỗi ngày chạy đi chạy lại.”
Lâm Thanh An nói có lý, nhưng Trần Canh Niên lại cảm thấy trong lòng có chỗ nào đó không đúng lắm. Cậu vừa nói vậy Trần Nguyệt Đào đã gấp đến độ không được, vội mở miệng nói: “Không cần không cần, mẹ nào cần người bầu bạn, trước kia thằng bé này đi săn vừa đi là mười ngày nửa tháng, mẹ đều là một mình ở nhà. Hiện tại bên ngoài tuy không yên ổn nhưng thôn chúng ta vẫn rất bình tĩnh, cho nên các con không cần lo lắng.”
Trần Nguyệt Đào một hơi nói một đống lớn vẫn sợ chưa đủ, tiếp tục dùng lễ giáo thế tục áp chế: “Hơn nữa các con mới vừa thành thân liền không ở cùng nhau cũng sẽ bị người khác nói ra nói vào, vợ chồng son không ở cùng nhau sao được!”
Trần Nguyệt Đào nói xong cũng không đợi ai nói thêm câu nào, giơ tay liền đẩy lưng Lâm Thanh An và Trần Canh Niên đuổi họ ra ngoài. “Đi thôi đi thôi, ngày mai các con đi trấn trên thì đưa hai đứa nhỏ này lên là được.”
Mấy người bị đẩy ra khỏi cổng sân, Bách Phúc vốn đã ngủ say bỗng nhiên tỉnh dậy chạy theo lao ra, nhưng thân thể vừa đến ngưỡng cửa đã bị Trần Canh Niên ngăn lại. “Về!”
Bách Phúc cúi đầu lắc đuôi. Trần Canh Niên nắm dây cột cổ nó kéo nó sang một bên cột lại. Dặn dò: “Bảo vệ mẹ thật tốt.” Bách Phúc vô lực “uông” hai tiếng, như là nghe hiểu lời Trần Canh Niên nói, mắt trông mong nhìn về phía Lâm Thanh An và Lâm Ngôn Phong.
Mấy người có chút đồng tình nhưng lại bất lực. Lâm Thanh An đi qua vuốt ve lông nó, “Oan ức cho mày Bách Phúc.” Nói xong mới cất bước đi về phía A Mãnh vẫn đang ngủ say, cậu ngồi xổm xuống người búng búng đầu A Mãnh, gọi: “Về nhà.”
A Mãnh giật mình, nửa mở mắt nhìn một cái lại tiếp tục ngủ. “Hắc ~” Lâm Thanh An một phát xách nó lên, A Mãnh đột nhiên mở trừng mắt, con ngươi đen nhánh cái gì cũng không thấy rõ, Lâm Thanh An không sợ chết hô to: “Ngươi còn muốn về nhà không?”
A Mãnh lắc đầu. Lâm Thanh An tưởng mình nhìn nhầm, nhưng giây tiếp theo A Mãnh lại lắc đầu. “Ngươi không về sao?” Lâm Thanh An hỏi. A Mãnh gật gật đầu.
Lâm Thanh An cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nghiêm túc dò hỏi: “Ngươi thật không về à?” A Mãnh mặc kệ cậu, giãy giụa hai cái bay ra khỏi tay Lâm Thanh An lại về chỗ ngủ của mình.
Trong đầu Lâm Thanh An bỗng nhiên xuất hiện giọng nói của A Mãnh. “Ta ở chỗ này thay ngươi xem chừng bà ấy.” Lời này dùng ý niệm, chỉ có Lâm Thanh An một người nghe được.
Lâm Thanh An nhất thời không nói nên lời, cậu nhìn về phía A Mãnh, cũng dùng ý niệm hồi đáp: “Cảm ơn!” Giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Không khí ấm áp đang trôi qua, liền nghe A Mãnh lại lần nữa dùng ý niệm nói: “Đúng rồi, ngươi nhớ nói với người đàn ông của ngươi một tiếng, chó của hắn ta trưng dụng.”
Lâm Thanh An lại lần nữa đưa mắt nhìn về phía Bách Phúc, bất quá lần này không phải không nỡ, mà là không đành lòng.
Nhậm Lâm Thanh An làm sao cũng không nghĩ tới, một lần về nhà bình thường nhất lại phải đối mặt với một tình cảnh bất ngờ đến như thế.
