Chương 21: Nhập Vạn Bảo Túi (3 trong 1)
Thấy A Mãnh không có ý định chạy đi, Trần Nguyệt Đào vội vàng mở miệng kêu: “Đi thôi đi thôi!” Bà luôn sợ Lâm Thanh An lại đổi ý, thúc giục rất gấp.
Đoàn người cáo biệt Trần Nguyệt Đào xong mới trở về thôn. Cách rất xa Lâm Thanh An còn quay đầu lại vẫy tay gọi với Trần Nguyệt Đào đang đứng ở cửa, “Mẹ, ngày mai sáng sớm A Ngôn và A Bảo sẽ lên bầu bạn với mẹ.” Trần Nguyệt Đào cũng cười vẫy tay đáp lại, nhìn chằm chằm mấy người lớn bé đi ra con đường nhỏ tiến vào thôn mới xoay người về phòng.
Đóng lại cổng sân xong liền thả dây thừng buộc Bách Phúc, dây thừng được thả nhưng Bách Phúc không nhúc nhích, cứ quanh quẩn bên ống quần Trần Nguyệt Đào. A Mãnh lật người, nằm nghiêng trên đệm mềm của Bách Phúc trợn mắt nhìn chằm chằm Bách Phúc. Bách Phúc lại giả vờ không nhìn thấy, trước sau vẫn bận rộn quanh quẩn bên Trần Nguyệt Đào.
Nếu Lâm Thanh An ở đó, hắn nhất định sẽ dùng câu nói trên mạng kia: “Người ta lúc xấu hổ luôn rất bận rộn, chó cũng thế.”
Lâm Thanh An mấy người đi ngang qua nhà Lâm Tĩnh thì cổng lớn đóng chặt, không có người ở nhà. Lâm Thanh An nhìn về phía Trần Canh Niên, sự nghi hoặc trong mắt cậu vừa lóe ra Trần Canh Niên liền mở miệng nói: “Có lẽ cô ấy đi lên núi còn chưa về, lịch trình của cô ấy ta cũng không rõ lắm, ngày thường cô ấy đều là độc lai độc vãng, chúng ta rất ít khi cùng nhau lên núi.”
Lâm Thanh An nghĩ cũng phải, dù sao Lâm Tĩnh là cô nương, Trần Canh Niên là hán tử, trai đơn gái chiếc ở bên nhau cũng quả thật dễ gây chuyện thị phi. Vì chuyện măng, Lâm Thanh An vốn định nói với cô ấy một tiếng, nhưng hiện tại đành phải chờ ngày mai lại mang đến cho cô ấy.
Về đến nhà sau Lâm Thanh An liền không cho hai đứa nhỏ làm việc nữa. Những chuyện xảy ra hôm nay đã đủ nhiều rồi, bảo chúng tự nấu nước rửa mặt đánh răng rồi đi ngủ đi. Cậu thì cùng Trần Canh Niên bắt đầu chuẩn bị cho lợn gà ăn, Lâm Thanh An lén lút bỏ thêm chút Linh Tuyền Thủy vào nước dùng, chỉ muốn xem xem có phải thứ gì cũng dùng được không.
Nhìn con lợn gầy đến da bọc xương và mấy con gà nhà mình, Lâm Thanh An lại có ý tưởng. Cậu nhớ tới vị trí nhà Trần Canh Niên, nơi đó ở chân núi, địa điểm cũng rộng rãi, thích hợp nhất để nuôi gia cầm, tóm lại là tốt hơn so với nhốt trong sân chật hẹp này.
“Niên ca.” Lâm Thanh An nói, “Hay là dắt lợn và gà này đến chỗ mẹ đi! Nơi đó rộng rãi cũng dễ nuôi, đến lúc đó chúng ta lên núi đi săn mẹ cũng tiện trông nom.” “Được thôi.” Trần Canh Niên đồng ý rất kiên quyết, tự nhiên không để ý đến câu lên núi đi săn mà Lâm Thanh An nói.
Lâm Thanh An vỗ tay một cái, “Vậy cứ quyết định như vậy đi.”
Lâm Ngôn Phong đốt nhiều nước, Lâm Thanh An mấy ngày không tắm rửa mượn danh nghĩa tắm rửa quay vào trong túi bách bảo ngâm suối nước nóng một cách sảng khoái. Cậu không khỏi nghĩ, nếu cái túi này cũng có thể cho người thân cận biết thì tốt rồi, như vậy tất cả mọi thứ đều không cần giấu giếm, cũng có thể không cần mệt mỏi vất vả như vậy. Chính là cậu không dám, không dám mạo hiểm như vậy. Một là sợ Trần Canh Niên coi cậu là yêu quái, hai là Lâm Ngôn Phong. Cậu sợ Lâm Ngôn Phong không tiếp thu được sự thật cả nhà chỉ còn lại có một mình hắn.
Đang nghĩ ngợi lung tung, tiếng gọi của Trần Canh Niên liền truyền vào trong túi bách bảo. Lâm Thanh An lúc này mới nhớ đến mình tắm hơi lâu rồi. Tắm rửa ở đây chỉ là dùng một cái thùng gỗ lau người, một chậu nước mà tắm lâu như vậy dù sao cũng khiến người ta lo lắng.
Lâm Thanh An đáp lời người bên ngoài, “Ách, được, liền liền.” Vội vàng mặc quần áo ra, tóc vẫn còn ướt sũng. Để sợ bị phát hiện sơ hở gì, Lâm Thanh An đổ hết nước trong thùng xuống đất, lúc này mới mở cửa phòng phụ.
Cửa mở ra Lâm Thanh An ngược lại không thấy Trần Canh Niên, đèn dầu trong phòng tối tăm, ngoài phòng một mảnh đen nhánh. “Niên ca?” Lâm Thanh An thăm dò gọi một tiếng. “Ở đây.” Trần Canh Niên thò đầu ra từ trụ cửa bên phải, cúi đầu hỏi Lâm Thanh An, “Ta hỏi ngươi có muốn đun nóng thêm nước không.”
“Nga, không cần.” Lâm Thanh An đưa cái thùng cho hắn, “Nè, huynh tắm đi.” Trần Canh Niên nhận lấy, nhưng không vội tắm rửa, đưa tay dắt tay Lâm Thanh An đi về phía nhà bếp. Vào nhà sau từ lưng ghế lấy ra kiện áo khoác dày khoác lên người cậu, sau đó lại thêm củi cho lửa cháy mạnh hơn. Cuối cùng mới cầm lấy một chiếc khăn vải thô khác tỉ mỉ lau tóc cho Lâm Thanh An.
Lâm Thanh An lúc đầu có chút không quen, nhưng sau khi ngăn cản không có tác dụng thì liền bắt đầu hưởng thụ. Trần Canh Niên tuy là nửa ngồi xổm, nhưng vẫn rất cao lớn cường tráng, dưới ánh lửa lập lòe bóng lưng giống như một vị tướng quân to lớn bao trọn Lâm Thanh An, mà Lâm Thanh An tựa như một chú thỏ trắng xù lông, ngoan ngoãn nép vào trong lòng hắn, không sợ gió sương.
Người chưa từng làm chuyện này nghiêm túc lau từng chỗ, những nơi nước chảy xuống đều được hắn lau đến sạch sẽ. Làm tốt hết thảy này Trần Canh Niên mới múc nước đi tắm rửa, Lâm Thanh An liền ở đó sưởi ấm chờ hắn.
Trong đầu toàn là những hình ảnh không thể xua đi. Đôi mắt của Trần Canh Niên… Cái mũi cao thẳng của hắn… Đôi môi mỏng mà đẹp của hắn… Cái yết hầu cao nhô lên của hắn… Lửa quá lớn, Lâm Thanh An nóng đến đổ đầy mồ hôi mỏng. Cậu đành phải cởi áo khoác ngoài đang khoác trên người.
Trần Canh Niên tắm rất nhanh, không lâu sau liền từ bên ngoài đi vào. “Ngươi sao còn chưa ngủ?” Hắn có chút kinh ngạc. “Chờ huynh.” Lâm Thanh An ngẩng đầu nhìn lại, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho há hốc mồm.
Tóc Trần Canh Niên ướt sũng nước nhỏ giọt xuống cổ, quần áo tùy tiện khoác vào cũng tùy tiện mở ra, gần như từ ngực chạy đến bụng dưới, chỉ dùng một sợi đai lưng lỏng lẻo buộc lại. Mảng lớn da thịt màu lúa mạch khiến người ta nhìn không sót chỗ nào, cơ ngực cường tráng hữu lực còn lăn tăn giọt nước, dưới ánh lửa chiếu rọi càng thêm lấp lánh chói mắt.
Tim Lâm Thanh An đập rất nhanh, cuống họng khô ráo gần như không cử động được. Trần Canh Niên thấy cậu đột nhiên ngây người đứng đó, dùng tay quơ quơ trước mắt cậu vẫn không thấy phản ứng. Lúc này mới nhìn theo tầm mắt cậu.
Trong nháy mắt phát hiện vạt áo mình mở rộng, ý thức được Lâm Thanh An đang nhìn cái gì xong, bá một tiếng, da thịt màu lúa mạch từ đầu đến chân biến thành đỏ hồng nóng bỏng. Hắn vội vàng đưa tay kéo vạt áo lại, khi ngước mắt nhìn về phía Lâm Thanh An thì hoảng sợ.
“A… A Thanh… Ngươi chảy máu mũi!”
“Hả?” Lâm Thanh An đột nhiên phản ứng lại dùng tay lau trên mũi một phen, bàn tay đưa ra trước mắt thì sắc mặt cũng trong nháy mắt đỏ như gan heo. Trần Canh Niên vừa muốn mở miệng nói gì đó thì Lâm Thanh An một phen nhấc áo khoác bên cạnh trùm lên đầu Trần Canh Niên, mình nhanh chân chạy đi.
Nghe tiếng bước chân lảo đảo, khuôn mặt Trần Canh Niên dưới lớp áo càng thêm đỏ bừng, khóe miệng độ cong cũng càng lúc càng cong.
Lâm Thanh An dùng Linh Tuyền Thủy đang chảy rửa sạch vết máu xong lại uống một ngụm lớn. Máu mũi thì không chảy nữa, nhưng sự nóng nảy toàn thân cũng không có nửa điểm muốn biến mất, một luồng lửa vô hình đang không thể kiểm soát tập trung về một chỗ. Lâm Thanh An cúi đầu… Thảo! Quá không biết cố gắng!
Nghe tiếng bước chân Trần Canh Niên càng ngày càng gần nhà, Lâm Thanh An vội vàng từ trong túi ra giả vờ nằm vào trong chăn giả bộ ngủ.
Đôi mắt nhắm lại thì giác quan con người liền tương đối mẫn cảm. Cậu nghe Trần Canh Niên vào nhà, đóng cửa, thổi đèn, rồi sau đó cảm nhận giường lún xuống. Lâm Thanh An cảm thấy có lẽ là nhiệt độ trên người mình quá lớn, mặc dù không chạm vào nhưng cách một lớp vải mỏng của Trần Canh Niên cũng cảm thấy nóng đến hoảng.
Trong đêm tối yên tĩnh thỉnh thoảng có hai tiếng chó sủa, nhưng Lâm Thanh An lại không nghe thấy tiếng nào. Mặc dù hắn lặp đi lặp lại niệm Thanh Tâm Chú mà sư phụ đã từng dạy, nhưng hơi thở của Trần Canh Niên tựa như âm thanh không thể giảm bớt của tai nghe cứ tùy tiện hoành hành bên tai hắn.
Lâm Thanh An không ngừng nuốt nước miếng, lén lút điều chỉnh hơi thở dồn dập. Hắn cảm thấy hôm nay nhất định là ăn phải đồ vật không sạch sẽ, thậm chí không khỏi nghi ngờ Trần Nguyệt Đào có phải đã bỏ thuốc cho hai người họ hay không. Chỉ là cậu quên mất kiếp trước mình đã trinh tiết cả đời.
Trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn đấu tranh, đều không thể bình tĩnh ngọn lửa kia, Lâm Thanh An cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi thật sâu. Tiếng thở dài trong bóng tối vô cùng rõ ràng. Khi Trần Canh Niên còn đang rối rắm có nên mở miệng hỏi thăm hay không, người bên cạnh liền đột nhiên vén chăn lên với tốc độ tia chớp nhảy lên, lại vững vàng dừng ở bên hông hắn.
Hành động bất ngờ khiến Trần Canh Niên theo bản năng kẹp chặt hai chân mới tránh khỏi một hồi thương tổn thân thể.
“A Thanh ngươi… Ngươi muốn làm…” Lời nói lắp bắp của Trần Canh Niên còn chưa nói xong, Lâm Thanh An liền cúi người nhào tới hai tay ôm lấy mặt hắn, chóp mũi chạm vào nhau.
“Hôn huynh!”
Lời nói dã man mang theo hơi thở dồn dập che lấp đi sự kinh ngạc sợ hãi của hắn. Trần Canh Niên giống như con cá bị đánh bất tỉnh, nằm trên thớt ngắn ngủi thất thần. Mãi đến khi sự ẩm ướt nóng bỏng chui vào khoang miệng, bản năng dã thú mới nhanh chóng thức tỉnh.
Hai người đều là những kẻ mới, môi răng trong bóng tối va chạm ra những âm tiết hư hao. Quá trình ma sát không ngừng giống như Hương Mê Điệt mang theo mùi máu tươi, hoàn toàn khơi dậy dục vọng dã thú, gây ra một trận sóng to gió lớn trong đêm tối tưởng như yên bình này.
Trận quyết đấu này không kéo dài quá lâu, kinh nghiệm hai bên không đủ nên rất nhanh bại trận. Hai người không dám đao thật kiếm thật đều có chút chưa thỏa mãn, nhưng Trần Canh Niên vì Lâm Thanh An mà suy nghĩ, cuối cùng vẫn là trấn an người đơn giản lau khô xong ôm nhau ngủ.
Lâm Thanh An từ kiếp trước đến bây giờ lần đầu tiên nếm được cảm giác có người thay mình sơ giải là mỹ diệu đến mức nào. Thể xác và tinh thần đều thả lỏng, cậu lần đầu tiên ở thế giới này ngủ một giấc ngon lành. Còn Trần Canh Niên, sống nhiều năm như vậy ngoại trừ mộng tinh lúc trưởng thành thì chưa bao giờ tự mình làm loại chuyện này, cho nên mặc dù Lâm Thanh An chỉ là giúp hắn phóng thích một lần cũng trong cảm giác thực tủy tri vị này mà chìm vào giấc ngủ say.
Giấc ngủ này có thể nói là ngủ một cách long trời lở đất, cho nên động tĩnh xảy ra bên ngoài sau nửa đêm không ai phát hiện.
Lúc tỉnh lại, liền thấy mình đang ở giữa biển lửa. Lâm Thanh An và Trần Canh Niên cùng Lâm Ngôn Phong bị khói đặc làm sặc tỉnh. Nhiệt độ nóng bỏng cùng khói đặc cuồn cuộn không ngừng chui vào cổ họng, Lâm Thanh An che miệng mũi đi lay người bên cạnh.
“A Thanh, ta không có sức lực…” Trần Canh Niên nằm ngay ngắn không thể động đậy, giọng nói suy yếu trong tiếng lửa tí tách gần như không nghe thấy. Lâm Thanh An lúc này mới nhận thấy được không thích hợp, không kịp nghĩ nhiều nhanh chóng lấy từ trong túi một lọ Linh Tuyền Thủy đổ cho Trần Canh Niên uống hết.
Vừa nuốt xong Linh Tuyền Thủy không đầy nửa phút Trần Canh Niên liền ngồi dậy. Lâm Thanh An sốt ruột hỏi: “Niên ca, huynh ổn không?” Trần Canh Niên lên tiếng kéo Lâm Thanh An liền chạy ra ngoài, cửa mở ra một khắc liền nghênh diện đánh tới một luồng lửa nóng. May mắn Lâm Thanh An và Trần Canh Niên đều né tránh kịp thời mới không bị lửa táp vào người.
Ngôi nhà vốn đã được sửa chữa nhiều năm, lại hầu như đều là vật liệu gỗ là chủ, mà những vật liệu gỗ kia sớm đã bị ăn mòn khô kiệt, cho nên gặp lửa liền cháy. Thấy không có cách nào đi ra ngoài Lâm Thanh An nhanh chóng quay lại mép giường kéo hai cái chăn ra liền ném một cái cho Trần Canh Niên. Không kịp tìm nước, hai người cứ như vậy khoác chăn chạy ra ngoài.
Ban đầu Trần Canh Niên tính toán sau khi ra ngoài sẽ để Lâm Thanh An đi trước, hắn đi cứu hai đứa nhỏ, nhưng Lâm Thanh An không có nửa phần do dự đi theo hắn chạy về phía phòng của Lâm Ngôn Phong và A Bảo. Hai người chạy đến căn nhà của Lâm Ngôn Phong và A Bảo, hai đứa nhỏ cũng là mềm nhũn nằm trên giường không ngừng ho khan chảy nước mắt. Lâm Thanh An qua đó cho cả hai uống Linh Tuyền Thủy, không kịp chờ bọn chúng hồi phục, Trần Canh Niên một tay ôm một đứa liền hướng ra ngoài chạy.
Trận hỏa hoạn này không biết cháy bao lâu, lửa thật sự quá lớn, Lâm Thanh An bọn họ còn chưa kịp bước ra khỏi ngưỡng cửa thì cửa sổ và một số xà nhà trên nóc nhà liền lần lượt sập xuống chặn lối ra.
“Bên này,” Trần Canh Niên kéo cậu trốn về phía sau, nhưng vừa mới trốn về phía sau thì xà nhà phía sau cũng sập xuống. “Cẩn thận!”
Mắt thấy một cây xà nhà lớn đang cháy hướng về phía đầu Trần Canh Niên ném tới, Lâm Thanh An gấp đến độ hô to nhào tới ôm lấy Trần Canh Niên di chuyển vị trí mới khó khăn lắm tránh được một kiếp. Lâm Ngôn Phong và A Bảo đã hoàn toàn khôi phục thể lực, hai đứa an an tĩnh tĩnh không khóc không nháo, cố gắng áp chế sự sợ hãi trong đáy mắt không làm phiền Lâm Thanh An và Trần Canh Niên.
Bốn phía xà nhà bị lửa lớn vây quanh, Trần Canh Niên và Lâm Thanh An ngước mắt tìm kiếm mảnh đất an toàn, nhưng khi nhìn thấy cây cột trụ cuối cùng sắp đứt lìa, hai người đều trong nháy mắt hoảng loạn. Đồng tử Trần Canh Niên co rút, liều mạng đẩy Lâm Thanh An ra ngoài, nhưng tay đối phương thật sự ôm quá chặt, hắn tuyệt vọng gắt gao ôm người hướng vào lòng ngực, ý đồ dùng phương thức này bảo vệ Lâm Thanh An.
“Vào! Vào! Vào! Vào……” Lâm Thanh An không ngừng lẩm bẩm lặp lại một chữ, hiện tại lối thoát duy nhất chính là đưa bọn họ vào túi bách bảo, nếu không sẽ bị đốt thành tro tàn.
Răng rắc —— Tiếng xà nhà đứt gãy vang lên dị thường rõ ràng, hai lớn hai nhỏ không chỗ tránh, tuyệt vọng ôm nhau. Nhưng sự thay đổi hoàn cảnh trong tưởng tượng của cậu lại chậm chạp không thành công.
Lâm Thanh An bộc phát ra tiếng gào cuối cùng mang theo tiếng khóc nức nở. “Vào đi —” Tiếng gào tuyệt vọng mang theo sự sợ hãi của mọi người vang vọng trong biển lửa.
Ngay trong nháy mắt này, một tiếng kêu linh hoạt kỳ ảo xé rách ánh lửa mà đến, A Mãnh lao xuống đậu trên vai Lâm Thanh An nhanh chóng dang hai cánh bảo vệ người phía dưới. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một luồng khí mạnh mẽ cuốn đi mọi người.
Mở mắt ra trong nháy mắt, tất cả mọi người đang ở trong một hoàn cảnh xa lạ. Sự đau đớn trong tưởng tượng vẫn chưa truyền đến, chỉ trong một cái chớp mắt, nhiệt độ nóng bỏng hoàn toàn biến mất không còn.
Trần Canh Niên sốt ruột kéo Lâm Thanh An và hai đứa nhỏ hỏi, “Các ngươi không sao chứ?” “Không sao không sao, an toàn rồi, đừng sợ đừng sợ.” Lâm Thanh An trấn an mấy người đang hoảng hốt rồi mới tìm kiếm A Mãnh. Vừa rồi khoảnh khắc cuối cùng cậu cảm giác được một luồng lực lượng đặc biệt không ngừng truyền vào cơ thể mình, cho nên rất xác định là A Mãnh đã đưa bọn họ vào đây.
Tìm một vòng sau cuối cùng ở một bên quầy tạp vật tìm thấy A Mãnh. A Mãnh nằm trên mặt đất bất động. “A Mãnh!”
Lâm Thanh An cất bước liền tiến lên, bế A Mãnh lên xem xét. “A Mãnh ngươi làm sao vậy?” Hắn nhẹ nhàng lay gọi A Mãnh đang nhắm chặt mắt, nhưng đối phương không có nửa điểm phản ứng. Lâm Thanh An bế A Mãnh liền chạy về phía Linh Tuyền, Trần Canh Niên mấy người thấy thế cũng rất sốt ruột, không kịp nghĩ đến tình huống hiện tại liền theo sau truy.
Lâm Thanh An nửa quỳ dùng tay nâng A Mãnh, đem toàn bộ thân thể nó ngâm mình trong Linh Tuyền. Cứ như vậy lẳng lặng chờ. Bất an và sợ hãi tràn ngập toàn bộ nội tâm cậu. Nếu A Mãnh có chuyện gì thì phải làm sao! Nó là sư huynh của mình cũng là người thân duy nhất còn ở lại và bầu bạn với cậu từ kiếp trước.
Lâm Thanh An nghĩ nghĩ hốc mắt liền bắt đầu đỏ lên, vừa há mồm nước mắt liền rơi xuống. “Sư huynh, ngươi ngàn vạn đừng có chuyện gì…”
Trần Canh Niên ngồi xổm xuống người nửa ôm Lâm Thanh An, vỗ nhẹ trên lưng cậu trấn an. Lúc này hắn cũng không biết nên nói lời gì, tất cả mọi thứ trước mắt đều rất kỳ quái, nhưng lúc này căn bản không rảnh lo. Hắn lần đầu tiên thấy phu lang mình khóc thành như vậy, trong lòng cũng thắt lại thành một cục.
Lâm Ngôn Phong và A Bảo cũng thế, rõ ràng vẫn là tuổi tác nhỏ, nhưng vào lúc này lại giống như người lớn thành thục, biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi. Động tác quái dị cùng tiếng nức nở của Lâm Thanh An khiến hiện trường trở nên trầm trọng không thôi. Tất cả mọi người không chớp mắt nhìn chằm chằm A Mãnh trong nước, trong ánh mắt là sự cầu nguyện thành kính.
Đúng lúc này, một tiếng khàn khàn và trầm đục vang lên trong Linh Tuyền. “Đừng khóc, ta còn chưa có chết.”
Đông —— Lâm Thanh An trong nháy mắt bị dọa đến, nhẹ buông tay A Mãnh liền bị ném vào trong nước suối. Vốn là suy yếu A Mãnh căn bản không có sức lực bơi lội, bị sặc mấy ngụm Linh Tuyền Thủy.
Lâm Thanh An còn chưa kịp phản ứng thì Trần Canh Niên đã nhanh hơn một bước vớt A Mãnh lên. Lông màu đen bị nước làm ướt sũng toàn bộ dán trên người, giống như một con gà đen rơi xuống nước. Nó hữu khí vô lực nhìn về phía Lâm Thanh An nói: “Không phải, hôm nay ta nhất định phải chết sao?”
“Xin lỗi, xin lỗi sư huynh…” Lâm Thanh An dùng quần áo lau chùi trên người nó, vì sốt ruột, quên mất tình cảnh hiện tại trực tiếp hô lên xưng hô đối với A Mãnh.
Vốn dĩ chuyện A Mãnh có thể nói đã đủ làm mấy người kinh hãi rồi, hiện tại nghe được Lâm Thanh An gọi Sư huynh càng bị chấn động đến run lên ba cái.
“Anh… Anh trai…” Lâm Ngôn Phong run rẩy môi lắp bắp mở miệng hỏi, “Anh… Anh thật là anh trai em sao?”
Lời này vừa ra, Trần Canh Niên và A Bảo càng thêm kinh ngạc. “A Ngôn!” Trần Canh Niên vội vàng mở miệng ngắt lời Lâm Ngôn Phong, mang theo thần sắc giận dữ quở mắng: “Em sao có thể nói chuyện với anh trai như vậy!”
Nhưng Lâm Ngôn Phong luôn luôn hiếu thuận lúc này lại hoàn toàn không nghe lọt lời nào khác, ngơ ngác nhìn về phía anh trai mình, lại lần nữa mở miệng. “Anh không phải anh trai em đúng không?” Rất hiển nhiên, lần này không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.
“Lâm Ngôn Phong!” Trần Canh Niên vừa mở miệng liền nghe Lâm Thanh An lên tiếng nói: “Niên ca, đừng hung dữ với hắn.”
Cậu từ trong lòng ngực Trần Canh Niên đón lấy A Mãnh, lau khô chân A Mãnh xong mới nhàn nhạt nói: “Ta đích xác không phải.”
Lâm Ngôn Phong nghe xong thân thể mềm nhũn, cả người đều ngã ngồi xuống đất. A Bảo vội vàng đi đỡ, nhưng trước sau không thể đỡ được.
“Nhưng thân thể này là của anh trai em.” Lâm Thanh An nói, “Ta cũng không muốn.”
Đừng nói Lâm Ngôn Phong bị dọa đến, ngay cả Trần Canh Niên cũng ngây ngốc đứng đó không thốt ra được một câu. Chuyện này thật sự quá ly kỳ.
Lâm Thanh An không có thời gian giải thích quá nhiều với bọn họ. Cậu hỏi A Mãnh, “Sư huynh, ngươi không sao chứ?”
A Mãnh khẽ lắc đầu nói: “Ngươi đặt ta lên chiếc thạch đôn phía trước kia, ta sẽ tĩnh dưỡng một thời gian rồi lại đi ra ngoài. Các ngươi đi ra ngoài trước đi, nếu không ra ngay chỉ sợ Trần Nguyệt Đào và Bách Phúc đều sẽ phát điên mất.”
Nghe được tên mẫu thân mình, Trần Canh Niên lúc này mới hoàn hồn. Quả thật hiện tại không thích hợp ở lâu, bên ngoài phỏng chừng đã loạn thành một mảnh rồi.
Lâm Thanh An làm theo lời A Mãnh, đặt nó lên thạch đôn. Cậu nhìn về phía Lâm Ngôn Phong nói: “A Ngôn, nếu em tin tưởng ta thì cùng ta đi ra ngoài trước đã, lát sau ta sẽ từ từ giải thích với em.” Nói xong lại bổ sung một câu: “Anh trai em không phải do ta hại, ta cũng thân bất do kỷ mới có thể đi vào nơi này.”
Lâm Ngôn Phong chìm đắm trong bi thương của chính mình, không trả lời cũng không cự tuyệt.
Trần Canh Niên thấy thế liền trực tiếp đi qua bế cậu bé lên, sau đó nhìn về phía Lâm Thanh An nói: “A Thanh, ta tin tưởng ngươi.”
Lâm Thanh An vô cùng may mắn, trong ánh mắt Trần Canh Niên không hề có nửa điểm hoài nghi hay thứ gì khác. Ngoại trừ kinh ngạc, ánh mắt hắn trước sau vẫn không hề thay đổi. A Bảo cũng mở miệng bày tỏ lập trường, “Anh trai, con cũng tin tưởng anh.” Trong lòng cậu bé, Lâm Thanh An tuyệt đối không phải là người xấu.
Lâm Thanh An không phí thêm công phu trên người Lâm Ngôn Phong nữa, liếc mắt với Trần Canh Niên xong, nhắm mắt lại dùng ý niệm thì thầm: “Ra!”
Lần nữa mở mắt ra, mọi người đã trở về nhà Lâm Thanh An. Nói là nhà, kỳ thật chỉ còn lại một đống phế tích sụp đổ.
Ngôi nhà đã cháy rụi thành một đống tro tàn, than đen bị nước tưới còn bốc lên từng luồng khói trắng. Các thôn dân xách theo thùng nước mệt mỏi nằm rạp trên mặt đất. Trời đã tờ mờ sáng, tiếng khóc thê lương quẩn quanh trong buổi sớm lạnh lẽo. Các thôn dân thở ngắn than dài nhìn mọi thứ đã bị thiêu rụi trước mắt.
Có người lau nước mắt oán trách. “Ôi! Đáng thương cho Lâm gia ca nhi và đứa nhỏ, rốt cuộc là chiêu phải tà khí gì, vừa mất cha mẹ lại táng thân biển lửa, ông trời rốt cuộc là con mắt nào bị mù vậy!”
“Đúng vậy! Thím Nguyệt Đào này cũng thảm, cùng con trai nương tựa nhau bấy nhiêu năm, chớp mắt một cái cưới phu lang, thấy ngày lành sắp tới, hiện tại lại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh (mẹ mất con), hiện giờ cái gì cũng không còn…”
Các hương thân ở đây phần lớn đều lau nước mắt cảm thán, thương tâm thay Trần Nguyệt Đào và Lâm Thanh An bọn họ. Ngay cả chú thím của Lâm Thanh An cũng giả vờ khóc lóc sụt sịt lau nước mắt.
Chỉ có một người phụ nhân cách đó không xa, con ngươi nàng không hề có nửa phần đồng tình, ngược lại là vui sướng vô tận.
Lâm Thanh An nhìn nhìn mấy người, toàn thân dơ bẩn cùng khuôn mặt đen sì không hề có nửa phần sơ hở. “Đi thôi, Niên ca.” Lâm Thanh An kêu một tiếng xong mới ra vẻ mệt mỏi cất bước đi ra ngoài. Trần Canh Niên và A Bảo thấy thế cũng đều tranh nhau diễn theo. Lâm Ngôn Phong dù không nói lời nào cũng tự mình từ trong lòng ngực Trần Canh Niên xuống, tự đi.
“Mẹ ——” Lâm Thanh An hữu khí vô lực kêu lên.
Trần Nguyệt Đào đột nhiên dừng tiếng khóc, Bách Phúc gâu gâu gâu kêu lên, tìm theo tiếng chạy tới. “Các ngươi có nghe thấy tiếng gì không?” Trần Nguyệt Đào tưởng mình ảo giác, vội vàng hỏi Lâm Tĩnh đang đỡ mình.
Lâm Tĩnh đang định nói chuyện, đầu phế tích kia lại truyền đến tiếng Lâm Thanh An. “Mẹ, chúng con không sao ——”
Lúc này Bách Phúc đã tìm thấy mấy người đang từ phía sau phế tích đi về phía mọi người. Nó không ngừng gâu gâu kêu, kêu rồi lại bắt đầu phát ra tiếng khóc oàng oàng (nga ao ô).
Nhìn thấy móng vuốt Bách Phúc máu chảy đầm đìa, Trần Canh Niên khom người ôm Bách Phúc vào lòng, vuốt ve bộ lông đã đen đến không thấy màu của nó, giọng khàn khàn an ủi: “Không sao không sao…”
Trần Nguyệt Đào ngước mắt nhìn lên, liền thấy mấy đứa trẻ lảo đảo từ phía sau phế tích đi ra. “Niên ca! A Thanh ——”
Bốn người hoàn hoàn chỉnh chỉnh xuất hiện trước mắt bà, Lâm Tĩnh là người phản ứng nhanh nhất, lớn tiếng kêu gọi. Đỡ Trần Nguyệt Đào đứng dậy, lảo đảo chạy về phía mấy người. “Con trai của mẹ à ——”
Giọng Trần Nguyệt Đào nức nở rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như chỉ có một mình bà mới có thể nghe thấy. Lâm Thanh An thấy thế đau lòng vô cùng, vội vàng xiêu vẹo chạy tới ôm chặt Trần Nguyệt Đào. “Mẹ, Tĩnh tỷ, đừng lo lắng, chúng con không sao…”
Trần Nguyệt Đào kéo Lâm Thanh An liền sờ loạn xạ một hồi. Lâm Tĩnh giọng khàn khàn cười gật đầu, “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!” Cảm nhận được xúc cảm chân thật xong mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Ngôn Phong và A Bảo ở một bên kêu Đại nương, Trần Canh Niên tiến lên đưa tay vuốt mái tóc rối bù trên mặt mẹ mình ra sau tai, cũng giọng khàn khàn hô một tiếng “Mẹ”.
Lần này Trần Nguyệt Đào mới thật sự tin, tin rằng mấy đứa nhỏ này từng người đều tránh thoát được một kiếp, bình bình an an trở về.
Đến tận đây, bà như đột nhiên bị rút hết hồn phách, cả người trong nháy mắt ngã xuống. “Mẹ ——”
Trần Canh Niên và Lâm Thanh An vội tiến lên đỡ lấy bà, giao Bách Phúc cho Lâm Thanh An xong Trần Canh Niên liền bế Trần Nguyệt Đào hướng về phía nhà Thẩm lang trung. “Đợi ta ——”
Tốc độ của Trần Canh Niên quá nhanh, Thẩm lang trung đang hỗ trợ cứu hỏa tại hiện trường đành phải chạy theo phía sau. Lâm Thanh An cũng không màng đến lời bàn tán của người trong thôn, vội vàng ôm Bách Phúc chạy theo.
Còn Lâm Ngôn Phong lại đứng yên không nhúc nhích. Cậu bé quay người nhìn về phía nhà mình, nước mắt như chuỗi hạt châu đứt dây không ngừng rơi xuống, còn A Bảo thì nhón chân không ngừng giúp cậu bé lau. Hình ảnh như vậy thật sự quá thê lương, chút nghi vấn ban đầu của các thôn dân cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất. Mọi người xôn xao thầm cảm tạ trời xanh.
Ngay cả hai nhà Lâm Vĩnh Tân và Lâm Vĩnh Võ vốn đang đứng xem cũng buộc phải tiến lên bày ra bộ mặt thân tình. “A Ngôn à, con có biết là ai đã phóng trận hỏa hoạn này không?” Lâm Vĩnh Võ hỏi. Lâm Ngôn Phong không để ý tới. Lâm Vĩnh Tân lại hỏi: “Vậy các con trốn ở đâu vậy? Sao tìm khắp nơi đều không thấy?” Lâm Ngôn Phong vẫn không đáp lời.
Lâm Vĩnh Võ và Lâm Vĩnh Tân liếc nhau, hai tay dang ra, trong mắt đều là sự vô ngữ. Hỏi cũng hỏi rồi, quan tâm cũng quan tâm rồi. Nếu đối phương không cảm kích, vậy vừa đúng lúc, vốn dĩ còn sợ đối phương quấn lấy mình, hiện tại lại vừa lòng ý muốn của cả hai nhà.
Thấy hai nhà đó đi rồi, Lâm Tĩnh mới tiến lên trấn an Lâm Ngôn Phong. “A Ngôn, chị biết hiện tại nói gì cũng không thể làm giảm bớt nỗi đau của em, nhưng mà, nghe Tĩnh tỷ khuyên một câu, chỉ cần người bình an là tốt rồi, giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt, em còn có anh trai, Anh Phu, về sau cuộc sống nhất định sẽ càng ngày càng tốt.”
“Đúng vậy!” Thôn trưởng cũng đi lên trước vỗ nhẹ vai Lâm Ngôn Phong an ủi: “A Ngôn, nghĩ thoáng chút, anh trai em bọn họ có bản lĩnh, nhất định trong tương lai không xa sẽ xây lại nhà cửa lớn hơn.”
Lâm Ngôn Phong không tiếp lời ai, chỉ lẩm bẩm thì thầm: “Không còn nữa… Cái gì cũng không còn…”
Sau khi lẩm nhẩm vài tiếng, Lâm Ngôn Phong cũng ngã xuống.
Thôn trưởng cõng cậu bé đi vào nhà Thẩm lang trung thì Trần Nguyệt Đào đã tỉnh, chỉ là còn suy yếu nằm trên giường nhỏ. Nhìn thấy Lâm Ngôn Phong xong lại lo lắng không thôi. Lâm Thanh An vội lặng lẽ lấy ra Linh Tuyền Thủy cho bà uống xong, chờ Thẩm lang trung khám bệnh cho Lâm Ngôn Phong.
“Đứa nhỏ này bị kinh hãi quá độ, chỉ sợ phải bệnh nặng một trận!” Lời Thẩm lang trung nói giống như một chiếc búa tạ, hung hăng đập vào trái tim mấy người. A Bảo cũng ngồi xổm ở mép giường Lâm Ngôn Phong nức nở khóc.
Tranh thủ lúc Thẩm lang trung đi bắt thuốc, Lâm Thanh An qua đó cưỡng ép cho Lâm Ngôn Phong uống một chút Linh Tuyền Thủy. Thuốc vừa được bốc xong Lâm Ngôn Phong liền tỉnh lại, cậu bé nửa mở mắt nhìn một vòng mọi người, rồi sau đó lại uể oải nhắm lại. Từ đầu đến cuối, không hề nhìn qua Lâm Thanh An.
Trần Canh Niên cầm thuốc, cõng Lâm Ngôn Phong, Lâm Tĩnh cùng Lâm Thanh An dìu Trần Nguyệt Đào, mấy người trở về nhà Trần Canh Niên. Về đến nhà sau Lâm Ngôn Phong được đặt ở trên giường, còn Trần Nguyệt Đào cũng bị cưỡng ép nằm trên giường nghỉ ngơi. Trần Canh Niên và Lâm Tĩnh vội vàng sắc thuốc, Lâm Thanh An cũng rảnh tay.
Thuốc xong, nhưng Lâm Ngôn Phong lại không chịu uống.
“Niên ca, Tĩnh tỷ, hai người đều ra ngoài trước đi, ta muốn nói chuyện riêng với hắn.” Nói xong Lâm Thanh An lại vỗ vỗ A Bảo, “Em cũng vậy.”
A Bảo rất nghe lời, tuổi tác cậu bé tuy nhỏ nhưng trước nay đều hiểu được nhìn sắc mặt mà đoán ý, Lâm Ngôn Phong đang khổ sở chuyện gì cậu bé và mọi người đều biết, cho nên ngoan ngoãn gật đầu theo Lâm Tĩnh đi ra ngoài.
“Ngươi một mình có được không?” Trần Canh Niên vẫn còn chút không yên tâm. Lâm Thanh An đáp lại bằng một nụ cười an tâm, nói: “Không sao Niên ca, có một số việc cần phải nói rõ ràng với hắn.”
Trần Canh Niên đi rồi, cửa cũng bị đóng lại.
Lâm Thanh An kéo một chiếc ghế ở mép giường Lâm Ngôn Phong ngồi xuống, bưng chén thuốc kia nhẹ nhàng lay động.
“Mặc kệ em có tin hay không, anh trai em không phải do ta hại, chiếm giữ thân thể anh trai em cũng không phải ý muốn của ta. Tóm lại, từ ngày đầu tiên ta đến nơi này đã coi em là em trai ruột của mình.” Lời Lâm Thanh An nói không nhận được bất kỳ tiếng vọng nào, Lâm Ngôn Phong ngay cả mí mắt cũng không hề động đậy.
Lâm Thanh An lại tiếp tục nói: “Có đôi khi vận mệnh chính là như vậy. Bên chỗ ta có câu nói thế này, ‘Dây thừng chuyên chọn chỗ mảnh mà đứt, vận rủi chuyên tìm người mệnh khổ’ (Nghĩa tương đương: Cái khó bó cái khôn), nhưng mà ta muốn nói với em, cho dù như vậy thì đã sao? Vận mệnh bất công, ta lại càng muốn sống ra một dáng vẻ cho nó xem!”
“Em xem, hôm nay hỏa hoạn lớn như vậy, không thể thiêu chết em và ta không phải chúng ta mệnh không nên tuyệt (chưa phải chết), là chúng ta đã nắm chặt vận mệnh trong tay. Chỉ cần em nguyện ý đối kháng, nhất định sẽ có một đường sinh cơ!”
Lâm Ngôn Phong giống như khúc gỗ rốt cuộc đã nhúc nhích mí mắt, bất quá nước mắt lại từ khóe mắt rỉ ra. Lâm Thanh An buông chén thuốc trong tay, cúi người qua dùng cổ tay áo nhẹ nhàng lau cho cậu bé, mỗi lần lau một chút mí mắt Lâm Ngôn Phong liền run rẩy một chút.
“Ta biết em khổ sở, em không chỉ mất một A Ngôn…” Lâm Thanh An ôn nhu nói bên tai cậu bé, “Em còn có ta, còn có Trần Canh Niên, còn có A Bảo. Chúng ta sẽ là người nhà mới của em, cũng sẽ bầu bạn với em cả đời.”
Nước mắt nơi khóe mắt Lâm Ngôn Phong giống như đê vỡ, làm ướt một mảng lớn cổ tay áo Lâm Thanh An. Lâm Thanh An thở dài thật sâu, bất đắc dĩ nói câu cuối cùng. “Có lẽ, anh trai em cũng chưa chết đâu? Có lẽ hắn cũng đang sống rất tốt ở thế giới của ta đâu? Em khổ sở như vậy nếu để hắn biết chắc hẳn hắn cũng không yên lòng đâu!”
Lâm Ngôn Phong cuối cùng cũng chậm rãi mở đôi mắt đỏ bừng, cậu bé nhìn về phía Lâm Thanh An, chờ mong hỏi: “Thật vậy chăng?”
Lâm Thanh An chỉ là lắc đầu, dứt khoát nói: “Ta không biết, chỉ là suy đoán.” Cậu cũng không muốn lại hứa hẹn với Lâm Ngôn Phong một số thứ mà cậu không biết, dù sao cậu cũng không có năng lực để thực hiện lời hứa.
Hy vọng trong mắt Lâm Ngôn Phong ảm đạm đi xuống, cậu bé nhìn Lâm Thanh An, nước mắt chảy càng dữ dội hơn. Lúc này, Lâm Thanh An không có lau nước mắt cho cậu bé nữa, đẩy chén thuốc tới, không nói một lời đứng dậy muốn đi.
Nhưng bước chân mới bước vài bước, liền nghe người phía sau đã mở miệng. “Anh ——” Giọng nói Lâm Ngôn Phong mang theo tiếng khóc nức nở run rẩy, “Anh đừng bỏ rơi em…”
Lâm Thanh An dừng lại, sau đó chậm rãi xoay người đi qua, Lâm Ngôn Phong một phen nhào vào trong lòng ngực Lâm Thanh An, nước mắt nước mũi làm dính ướt cả người Lâm Thanh An.
Lâm Thanh An nhẹ nhàng vỗ về dỗ dành cậu bé, cũng có chút nhịn không được giọng khàn khàn nói: “Đứa nhỏ ngốc, anh sẽ không bỏ rơi em. Anh nói rồi, từ ngày đầu tiên đến đã coi em như em trai ruột, anh sẽ thay anh trai em chăm sóc em thật tốt.”
Lâm Ngôn Phong khóc thật lâu thật lâu, Lâm Thanh An cũng kiên nhẫn đợi thật lâu. Cho đến khi Lâm Ngôn Phong khóc mệt mỏi, uống thuốc xong ngủ say, Lâm Thanh An mới mở cửa phòng đi ra ngoài.
“Lại đây, uống nước.” Lâm Thanh An vừa mở cửa liền thấy Trần Canh Niên đưa qua một chén nước. Lâm Thanh An tiếp nhận, nước còn ấm. Không biết Trần Canh Niên đã đứng ở đây bao lâu, chén nước này đã thay bao nhiêu lần rồi.
Cậu cho rằng sau khi hắn nhìn thấy những chuyện đó sẽ sợ hãi, sẽ khác đi, nhưng mà, không hề. Ánh mắt Trần Canh Niên nhìn cậu vẫn như cũ nóng bỏng, trung thành.
Lâm Thanh An nói một tiếng cảm ơn xong bưng chén nước đi về phía nhà chính. Lâm Tĩnh, Trần Nguyệt Đào và A Bảo đều đang chờ ở đó.
Thấy Lâm Thanh An đi vào Lâm Tĩnh vội vàng đi nhúng khăn lông đến giúp cậu lau tay lau mặt, Trần Nguyệt Đào cũng kéo Lâm Thanh An nhìn trái nhìn phải, hốc mắt bà đỏ bừng, bên trong toàn là đau lòng. “Con trai à, tối hôm qua thật sự dọa mẹ sợ chết đi được…” Trần Nguyệt Đào nghĩ đến tất cả những gì đã xảy ra tối hôm qua, thân thể vẫn còn hơi run rẩy.
“Mẹ, sao mẹ phát hiện nhà chúng con cháy vậy?” Lâm Thanh An hỏi.
Trần Nguyệt Đào lau nước mắt, hồi tưởng lại tình hình tối hôm qua. “Tối hôm qua các con đi rồi không lâu mẹ liền ngủ, ngủ đến nửa đêm cửa đột nhiên bị phá bung, vừa mở mắt liền thấy A Mãnh cùng Bách Phúc vọt vào. Mẹ lúc ấy còn chưa kịp phản ứng đã bị A Mãnh và Bách Phúc kéo ra cửa. Vừa đến cửa liền nhìn thấy thôn phía dưới ánh lửa ngút trời, khói đặc cuồn cuộn, tiếng ồn ào bàn tán và tiếng quát mắng càng lúc càng nhiều. Mẹ còn không kịp xuống núi A Mãnh liền bay đi xuống, bất quá A Mãnh nó……”
Trần Nguyệt Đào nói nói liền đột nhiên không khống chế được khóc lên, Bách Phúc đang ghé bên chân cũng bắt đầu phát ra tiếng khóc ô ô. Thấy thế mọi người đều hiểu là chuyện gì, Lâm Thanh An vội mở miệng nói: “Mẹ, A Mãnh nó không sao, chỉ là bị thương một chút cần phải tịnh dưỡng.”
“À? Thật không sao?” Trần Nguyệt Đào không thể tin hỏi. Lâm Thanh An gật đầu, kiên định trả lời, “Đúng vậy, nó không sao, qua mấy ngày nữa là nó sẽ trở lại.”
Lúc này lòng Trần Nguyệt Đào mới hơi chút bình tĩnh lại. Đối với bà mà nói, A Mãnh là một con ưng cực kỳ có linh tính, cũng là một thành viên trong nhà.
Còn Bách Phúc, dường như không hiểu rõ lắm, tiếp tục ô ô nức nở. Lâm Thanh An muốn đi dỗ, lại bị Trần Canh Niên giành trước một bước ôm vào lòng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve móng vuốt bị thương và bộ lông bị cháy một ít của Bách Phúc an ủi. Bách Phúc giống như một đứa trẻ, càng dỗ lại càng khó chịu.
Để giảm bớt không khí, Lâm Thanh An đột nhiên mở miệng nói: “Trận hỏa hoạn này nhất định không phải là ngoài ý muốn.” Bởi vì cậu đã hỏi Trần Canh Niên vài lần, hắn đều nói mình đã dập tắt lửa mới đi ngủ. Quan trọng hơn, bọn họ ở trong đám lửa đã ngửi thấy mùi dầu thông nồng đậm.
“Đúng vậy, hơn nữa ta đã có đối tượng hoài nghi.” Trần Canh Niên cũng tiếp lời nói vô cùng chắc chắn.
Lời hắn vừa ra những người đang ngồi đều kinh ngạc, Lâm Tĩnh hỏi: “Niên ca, là ai?” Lâm Thanh An và Trần Nguyệt Đào cũng xôn xao nhìn chằm chằm hắn.
“Thôn trưởng Liễu Gia Thôn.”
Trần Canh Niên vừa nói xong Lâm Thanh An liền vỗ tay nói: “Đúng vậy, nhất định là hắn!”
Trần Canh Niên gật đầu, “Vừa rồi chúng ta từ… sau khi ra ngoài ta nhìn thấy Lâm Thải Liên trốn ở chân tường vẻ mặt không có ý tốt, chuyện này chín phần mười là do các nàng liên hợp làm.”
Trần Nguyệt Đào hoàn toàn mông lung, vội vàng ngắt lời phân tích của hai người: “Các con đang nói cái gì vậy?” “Người ta là Thôn trưởng Liễu Gia Thôn, một người là quả phụ Lâm Gia Thôn, hai người này làm sao lại liên hệ với nhau được?” Ngay cả Lâm Tĩnh vẫn luôn nhẫn nại nghe bọn họ phân tích cũng vẻ mặt ngốc.
Trần Canh Niên lại nói, “Bởi vì Lâm Thải Liên là thê tử tào khang của Thôn trưởng Liễu Gia Thôn, mà Cánh Rừng Bình còn lại là con trai của Thôn trưởng Liễu Đức Thủy!”
Trần Nguyệt Đào và Lâm Tĩnh đều hoàn toàn kinh hãi, chỉ có Lâm Thanh An an tĩnh chờ Trần Canh Niên tiếp tục giải thích.
“Hôm nay A Ngôn và A Bảo có thể thuận lợi trở về chính là vì chúng ta dùng việc này uy hiếp hắn mới chịu buông tha.” Trần Canh Niên đập bàn, giận mắng: “Người này bề ngoài như chó mặt xệ, sau lưng lại tàn nhẫn như vậy, biết thế thà rằng ngay tại chỗ giết chết hắn còn hơn!”
“Được rồi Niên ca.” Lâm Thanh An vỗ vỗ tay Trần Canh Niên an ủi, “Đừng tức giận như vậy, tức điên chính mình không đáng, nếu hắn thủ đoạn ti tiện, vậy chúng ta tự nhiên cũng không cần cố kỵ gì.”
“Chúng ta như vậy…” Lâm Thanh An nói rồi cúi người ở bên tai Trần Canh Niên lặng lẽ nói gì đó. Cho dù Lâm Tĩnh và Trần Nguyệt Đào dựng thẳng lỗ tai cũng trước sau không nghe thấy nửa điểm thanh âm.
Trần Nguyệt Đào lo lắng dặn dò: “Các con đừng làm chuyện ngốc nghếch nha! Thôn trưởng Liễu Gia Thôn có quyền thế, không phải loại người bình thường như chúng ta có thể đối phó, bằng không thì báo quan trước, để quan gia đến tra việc này.”
Lời tuy nói như vậy, nhưng mặc kệ là ai cũng biết, cái gọi là báo quan cũng chỉ là ghi chép, đi ngang qua sân khấu. Loại dân thường bá tánh như bọn họ sẽ không có người thật sự nhúng tay, trừ phi là xảy ra thiên mệnh án (án mạng nghiêm trọng) mới có thể chân chính điều động nhân mã điều tra.
“Yên tâm đi mẹ.” Lâm Thanh An một tay vỗ lên ngực hướng thẳng bầu trời, bảo đảm nói: “Chúng con nhất định sẽ bảo vệ tốt chính mình.”
Trần Nguyệt Đào vẫn còn chút không yên tâm mà nhìn về phía Trần Canh Niên, thấy con trai gật gật đầu lần này mới không nói thêm gì nữa. Dù sao Trần Canh Niên là người có chủ kiến, không có bảy tám phần nắm chắc sẽ không mạo hiểm.
Buổi trưa lúc Lâm Ngôn Phong mới tỉnh ngủ, tỉnh dậy chỉ nhìn thấy A Bảo và Trần Nguyệt Đào ở nhà. Trần Nguyệt Đào và A Bảo nhất trí bắt đầu dùng lời lẽ đã thương lượng tốt nói Trần Canh Niên và Lâm Thanh An bọn họ đi thu dọn nhà cửa bị cháy.
Lâm Ngôn Phong cất bước muốn đi, bị A Bảo gắt gao ôm lấy, “Ngôn ca, anh đi lúc dặn dò, nếu anh không hảo hảo tịnh dưỡng mà đi làm việc, thì anh ấy sẽ không bao giờ để ý tới anh nữa.”
Quả nhiên, lời này vừa ra Lâm Ngôn Phong liền không động đậy nữa, ngoan ngoãn chờ anh trai trở về.
Còn Lâm Thanh An, Trần Canh Niên và Lâm Tĩnh ba người thì chia làm ba đường, mỗi người đều bận rộn.
Màn đêm buông xuống, Lâm Thanh An ở trong Bách Bảo Túi chờ, tiện thể thăm hỏi A Mãnh. “Ngươi thật sự không sao chứ?” Lâm Thanh An cứ cảm thấy A Mãnh hình như có chuyện gì gạt mình. A Mãnh không để ý đến cậu, nhắm mắt chợp mắt. Thôi, Lâm Thanh An cảm thấy hỏi thêm cũng chẳng có tác dụng gì, nó không nói mình cũng không có biện pháp với nó.
Lâm Thanh An trong lòng có chút bất an. Nếu A Mãnh lúc này không bị thương thì tốt rồi, vậy có thể dùng Thiên Lý Nhãn của nó nhìn xem Niên ca lúc này tiến độ đến đâu rồi.
Nhưng vào lúc này, hai tiếng gõ cửa rất nhẹ vang lên. Lâm Thanh An phất phất tay với A Mãnh rồi vội vàng mở Bách Bảo Túi.
Cậu lặng lẽ rơi xuống trong sân nhà Lâm Thải Liên, tìm một góc tường trốn đi.
Cửa sân lại bị gõ hai tiếng, Lâm Thải Liên vội vàng chạy tới mở cửa, một người đàn ông cao lớn nhanh chóng chui vào rồi lập tức đóng cửa lại. “Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?” Người đàn ông nóng nảy ôm Lâm Thải Liên liền đi về phía trong phòng.
Lâm Thải Liên vội vàng giải thích: “Thiếp cũng không biết, rõ ràng lúc ấy không hề tìm người!”
“Đi đi đi, vào nhà nói đi.”
