NGƯỜI CHỒNG NGỐC CỦA NHÀ THỢ SĂN

Chap 36

Chương 36: Có Thể Hay Không Tiết Chế Một Chút

 

Trên đường trở về Lâm Thanh An vẫn luôn im lặng, trong lòng vui mừng thay Lâm Tĩnh.

Cũng suy nghĩ ra một số điều không bình thường.

Hắn đột nhiên hỏi Trần Canh Năm: “Anh Năm, anh có thấy Liễu Lả Lướt có chút kỳ quái không, giống như…”

Lâm Thanh An suy nghĩ một chút, đè nén sự nghi ngờ trong lòng xuống, đổi cách nói: “Nàng giống như còn khá thích nơi này.”

Trần Canh Năm không chút nghĩ ngợi, cười nói: “Có lẽ vậy! Dù sao bên phía nàng cũng có nguyên nhân, nếu không cũng sẽ không nguyện ý ở lại tiếp tục làm tiểu nương của Lâm Tĩnh.”

Lâm Thanh An tối sầm hai mắt, mắng: “Đồ ngốc!”

Trần Canh Năm có chút không hiểu, nhưng phu lang nhà mình muốn mắng cứ mắng thôi, chỉ cần hắn vui vẻ, muốn làm gì cũng được.

Vui vẻ về đến nhà, Trần Nguyệt Đào vẻ mặt lo lắng hỏi hai người: “Nha đầu Tĩnh thế nào rồi?”

Trần Canh Năm trấn an Trần Nguyệt Đào: “Không sao, nàng nghỉ ngơi hai ngày là tốt thôi.”

Trần Nguyệt Đào lại hỏi: “Thế… Cô nương kia đâu? Đi rồi à?”

“Không đi.” Lâm Thanh An tiến lên khoác tay Trần Nguyệt Đào, ngọt ngào nói: “Mẹ, nàng nói muốn ở lại bồi tỷ Tĩnh.”

Điều này làm Trần Nguyệt Đào có chút không tin nổi: “Nói bậy, nàng là một khuê nữ hoa nhường nguyệt thẹn lại xinh đẹp như vậy, làm sao nguyện ý ở lại cái nơi thâm sơn cùng cốc này của chúng ta?”

“Thật mà, mẹ không cần bận tâm, dù sao tỷ Tĩnh cũng không có gì để cho nàng, muốn ở lại thì cứ ở, lúc nào muốn đi thì đi, vừa lúc tỷ Tĩnh hiện tại cũng rất cần người bầu bạn.”

Trần Nguyệt Đào nghĩ cũng đúng, nhưng nghĩ đến những gì Lâm Tĩnh đã trải qua trong lòng liền khó chịu vô cùng.

Bà xua tay nói: “Hai ngày nay mọi người đều không nghỉ ngơi tốt, tắm rửa đi ngủ sớm một chút đi!”

Trần Nguyệt Đào nói xong liền đi về phía phòng mình, chỉ để lại Trần Canh Năm và Lâm Thanh An ở nhà chính.

Còn về A Mãnh và Bách Phúc, từ đêm đó ngủ trên sofa da của Bách Phúc xong A Mãnh liền không quay về Túi Thần Kỳ nữa.

Lâm Thanh An hỏi nó mấy ngày nay vì sao không về Túi Thần Kỳ, nó nói: “Sofa nhân tạo nào thoải mái bằng sofa da này.”

Vì thế A Mãnh liền nằm trên bụng Bách Phúc ngủ không biết ngày đêm.

Đôi khi ban ngày nó cũng nằm trên người Bách Phúc, Lâm Thanh An nhìn nhìn, có khoảnh khắc ý niệm lóe ra, thiếu chút nữa nghĩ đến cặp đôi tà môn rồi.

Nghĩ đến từ cặp đôi này làm Lâm Thanh An rùng mình, hắn thực sự không thể tưởng tượng ra hình ảnh A Mãnh cao lãnh ngạo kiều lại ở bên một con chó, thật là có xem đấy…

“Sao vậy?” Trần Canh Năm thấy vẻ mặt hắn thay đổi thất thường, cảm thấy kỳ quái vô cùng.

Lâm Thanh An lập tức lắc đầu: “À, không sao không sao, chỉ là nghĩ đến chuyện vui.”

“Ngủ thôi!” Lâm Thanh An kéo Trần Canh Năm liền đi về phía phòng mình.

Mới đi được hai bước thân thể bỗng nhiên lơ lửng, cả người đều bị Trần Canh Năm bế lên.

“Làm gì?” Lâm Thanh An hai tay treo ở cổ Trần Canh Năm hỏi.

Khoảng cách hai người gần gũi chỉ cách nhau gang tấc. Trần Canh Năm dùng chóp mũi chạm chạm Lâm Thanh An, giọng khàn khàn nói: “Ngủ.”

? Ngủ này là ngủ thật sao?

Lâm Thanh An đương nhiên biết không phải.

Hắn siết cổ Trần Canh Năm: “Có thể hay không tiết chế một chút?”

“Ừm.” Trần Canh Năm vô cùng ngoan ngoãn nói: “Một lần thôi.”

Sau ngày đó vì lo lắng thân thể Lâm Thanh An chưa hồi phục, hơn nữa chuyện nhà Lâm Tĩnh, cho nên hai người sau một đêm tận hưởng liền kiêng cữ hai ngày. Lần nữa chạm vào da thịt nhau, hai người đều bị dục vọng dắt mũi đi.

Cánh cửa đóng lại trong nháy mắt Lâm Thanh An đã bị Trần Canh Năm cúi đầu hôn lấy. Nụ hôn này không giống những lần trước ngấu nghiến, mà là sự ôn nhu lưu luyến vô tận.

Trần Canh Năm tinh tế phác họa hình môi ẩm ướt hơi hồng của Lâm Thanh An, sự liếm láp gặm cắn như gần như xa làm Lâm Thanh An cảm thấy trong cơ thể bò đầy kiến.

Hắn câu lấy cổ Trần Canh Năm, hai chân ôm lấy eo thon nhưng săn chắc của anh, giống con koala treo trên người anh đáp lại nụ hôn này.

Hơi thở đan xen, xung quanh đều là mùi vị của đối phương. Mùi vị này giống như được thêm thứ gì đó khiến người ta mê muội. Đầu lưỡi thăm dò vào sau thì không thể dừng lại.

Lâm Thanh An bị nhẹ nhàng đặt xuống giường, cảm nhận được thân thể từ trên xuống dưới bị điểm lên vô số đóa hoa, phát ra tiếng thở dốc rung động lòng người.

Trần Canh Năm tiến vào rất cẩn thận, sợ giống lần trước làm đối phương đau.

A Mãnh lại một lần bị đánh thức, nó ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng gào thét.

“Sư phụ ở trên, giúp giúp đồ nhi đi! Đồ nhi có thể làm được phi lễ chớ coi, nhưng làm không được phi lễ chớ nghe a!”

A Mãnh vừa ngẩng đầu Bách Phúc liền nhận thấy động tĩnh, quay đầu nhìn về phía A Mãnh. A Mãnh giận sôi máu, cúi đầu liền cắn mạnh Bách Phúc một cái.

Bách Phúc không trốn, cũng không đứng dậy, chỉ là nhẹ giọng hừ hai tiếng rồi quay đầu lại.

Trần Canh Năm nói một lần liền một lần.

Lâm Thanh An đi vào túi làm chút nước suối linh thiêng ra xong liền lười biếng nằm trên giường, Trần Canh Năm dùng nước lau tỉ mỉ cho hắn.

Lâm Thanh An muốn thanh minh một chút, thật không phải hắn làm bộ làm tịch, là cái thứ thực tủy tri vị này làm người ta quá hao tâm tốn sức, đương nhiên còn có tốn sức, nhưng kia không phải hắn.

Bất quá vẫn là rất mệt được không.

Kêu đến mệt mỏi quá.

Lẫn nhau đều dọn dẹp sạch sẽ sau hai người mới ôm nhau nằm trên giường.

Trần Canh Năm bỗng nhiên nhắc đến chuyện trồng trọt.

“Qua mấy ngày liền có thể làm đồng, mấy mảnh đất nhà ngươi cũng còn chưa trồng.”

Anh dừng lại một chút, mới nói với Lâm Thanh An: “Ta sẽ không trồng trọt, mẹ tuy rằng biết trồng, nhưng thân thể bà không tốt, ngươi xem nên sắp xếp thế nào mới tốt?”

“Ta cũng sẽ không trồng a!” Giọng Lâm Thanh An rất khàn, hắn ho khan hai tiếng mới tiếp tục nói: “Chúng ta đều không trồng thì làm sao? Không thể để đất hoang phế đi!”

Trồng trọt là không có khả năng trồng, đời này đều không thể trồng!

Hắn đời trước đã trải qua nỗi khổ của việc trồng trọt, hiện tại có ngoại tệ mạnh như vậy tự nhiên sẽ không đi vào vết xe đổ.

“Không phải ý này.” Trần Canh Năm cười nói: “Nếu chúng ta đều không trồng có thể cho người khác trồng, đến lúc thu hoạch chia lương thực hoặc đổi tiền cho chúng ta là được.”

Ý tưởng này hay, Lâm Thanh An không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.

“Bất quá muốn giao cho ai trồng đây?”

Vốn dĩ Lâm Thanh An không cần lo lắng những chuyện này, hắn tin tưởng Trần Canh Năm nhất định có thể sắp xếp tốt, nhưng nghĩ đến hai kẻ làm lành rồi lại gây chuyện là chú thím kia, Lâm Thanh An liền có chút bất an.

“Thôn trưởng.” Trần Canh Năm nói.

Cái này hay, sự băn khoăn của Lâm Thanh An hoàn toàn bị đánh tan. Giao cho thôn trưởng thì hắn còn sợ gì, hai nhà kia có ngang ngược cũng dám ngang ngược với thôn trưởng sao?

Lâm Thanh An nâng tay run run rẩy rẩy trong đêm tối giơ ngón cái về phía Trần Canh Năm.

“Quả nhiên là lão công của ta!”

“Cái gì?”

Nghe thấy cái xưng hô này làm Trần Canh Năm cảm thấy vô cùng kỳ quái. Lâm Thanh An lúc này mới phản ứng lại chính mình lại dùng ngôn ngữ hiện đại.

Nhúc nhích thân mình tìm một tư thế vô cùng thoải mái trong lòng Trần Canh Năm rồi mới giải thích: “Lão công là cách gọi chồng ở bên ta, cùng lý với hán tử và phu quân bên các ngươi.”

Trần Canh Năm nháy mắt vui mừng khôn xiết. Anh ôm vai Lâm Thanh An lại xoa lại nắn, cúi đầu tới gần tai đang nóng lên của hắn dụ dỗ: “Kêu lại một tiếng.”

Lâm Thanh An lại cố ý không chiều lòng, nhắm mắt lại nói: “Mệt rồi, ngủ thôi.”

Trần Canh Năm hết lần này đến lần khác cọ vành tai Lâm Thanh An. Lâm Thanh An ngứa đến không thể giả vờ ngủ tiếp được, đành phải mơ mơ màng màng kêu: “Phu quân.”

Trần Canh Năm vui mừng đến muốn xoa người vào trong xương cốt, dùng sức hôn hôn trán hắn, làm nũng gọi một tiếng “Phu lang”.

Không khí vi diệu, hai người trên giường càng ôm càng chặt. Khi tay Trần Canh Năm bắt đầu du tẩu thì Lâm Thanh An lúc này mới tỉnh táo lại, mở miệng ra lệnh: “Ngủ, tế thủy trường lưu (chậm rãi, từ từ), ngươi đừng mấy ngày dùng hết rồi sau này sinh hoạt tình dục của ta phải làm sao!”

Lâm Thanh An cố ý cắn chữ tình dục đó nặng hơn một chút. Trần Canh Năm cũng không phải đồ ngốc, nháy mắt liền nghe ra được.

Vội tự chứng minh cọ cọ đùi Lâm Thanh An.

“Kìa—” Lâm Thanh An đau đến một cái tát chụp lên bụng Trần Canh Năm, hỏi: “Làm gì đó?”

Trần Canh Năm động tác nhẹ đi rất nhiều, nghiêm trang giải thích: “Ta chỉ là muốn nói với ngươi, ngươi không cần lo lắng vấn đề này, phu quân của ngươi là đại giang đại hà, lấy không hết dùng không cạn, cho nên ngươi yên tâm dùng là được.”

Lâm Thanh An: ??? Trần Công bán dưa?

Lâm Thanh An có đôi khi cảm thấy Trần Canh Năm ngây ngốc, nhưng có đôi khi lại cảm thấy anh khôn khéo hơn bất kỳ ai.

Sau này cẩn thận nghĩ lại những điểm khác thường của anh, không tìm được lời giải thích thỏa đáng sau chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Sự ôn tồn sau cuộc chiến đấu làm người ta cảm thấy hạnh phúc nhất. Trò chuyện rất nhiều xong hai người đều tỉnh táo hơn.

Lâm Thanh An nghĩ đến số bạc trong tay, lại liên tưởng đến cuộc sống hiện tại của Lâm Ngôn Phong và A Bảo, không kìm được nảy ra một ý tưởng trong đầu.

Nghĩ rồi liền nói.

“Anh Năm, số tiền này trong tay chúng ta anh có nghĩ tới phải làm chút gì không? Không thể cứ để vậy mãi được!”

Tuy rằng như vậy cũng khá tốt, nhưng không hợp lẽ thường cũng sẽ dẫn người nghi ngờ.

Trần Canh Năm cẩn thận nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không biết, ta quen đi săn rồi, không có đầu óc làm ăn buôn bán. Ngươi cảm thấy có thể làm gì? Hay là ngươi đã nghĩ đến muốn làm gì rồi?”

Lâm Thanh An cũng lắc đầu, nhưng vẫn đem ý tưởng trong lòng nói cho Trần Canh Năm.

“Ta muốn đi trấn trên mở một cửa hàng, như vậy liền đón A Ngôn và A Bảo về bên cạnh, dù sao vẫn luôn gửi gắm ở nhà chú Lý Chính cũng không phải chuyện này.”

Sợ Trần Canh Năm hiểu lầm, vội giải thích.

“Không phải nói chú Lý Chính không tốt, chỉ là cảm thấy A Ngôn hắn giống như có chút gượng gạo, tóm lại muốn ở cùng người nhà mình mới tốt.”

Trần Canh Năm giơ tay xoa xoa đỉnh đầu hắn, ôn nhu cười nói: “Được! Vậy đến lúc đó nghĩ kỹ muốn làm gì xong liền đi mở cửa hàng, đến lúc đó ta lại đi săn thêm chút gì đó để bổ sung, như vậy cuộc sống cũng có chút đảm bảo.”

Cái này Lâm Thanh An lại không lập tức đồng ý, hắn một chút cũng không muốn Trần Canh Năm lại đi rừng sâu núi thẳm mạo hiểm.

Có lẽ là Trần Canh Năm xoa quá thoải mái, cơn buồn ngủ dần dần ập đến. Nhắm mắt ngủ khi Lâm Thanh An mơ mơ màng màng nói câu rồi nói sau liền ngủ rồi.

Trần Canh Năm nghe hơi thở đều đều của hắn, lòng tràn đầy đều là người trong lòng, cũng không kìm được bắt đầu một số mưu tính trong lòng.

Không biết ngủ được bao lâu, Trần Canh Năm cảm thấy cả người khô nóng, cái chân bị thương kia cũng bắt đầu nóng lên. Anh muốn tỉnh lại, nhưng thân thể làm sao cũng không động đậy được, mặc cho cơn nóng rực kia tùy ý thiêu đốt trên cơ thể, mắt cá chân.

Có khoảnh khắc Trần Canh Năm cảm thấy, chân mình có phải là sắp bị thiêu phế rồi không.

Không biết giày vò bao lâu, lần nữa tỉnh lại khi đã là giữa trưa ngày hôm sau.

Anh cố gắng mở mắt, mơ mơ màng màng thấy khuôn mặt Lâm Thanh An gần ngay trước mắt.

“A Thanh…” Trần Canh Năm giơ tay liền muốn đi kéo Lâm Thanh An, nhưng trên tay không có chút sức lực nào làm sao cũng không nâng lên được.

Anh bị làm sao vậy?

Lâm Thanh An thấy thế vội vàng nắm lấy tay anh trấn an.

“Anh Năm, anh trước không cần căng thẳng, thân thể anh không có vấn đề gì cả.” Lâm Thanh An cúi người qua đó thấp giọng nói bên tai anh: “A Mãnh nói chân của anh đang hồi phục, đây là một kỳ tích y học.”

Đôi mắt kích động của Trần Canh Năm cong lên, anh muốn nói chuyện nhưng toàn thân không có nửa điểm sức lực, chỉ có thể phát ra âm thanh yếu ớt.

Lâm Thanh An cúi người hôn một cái lên mặt anh, ôn nhu nói: “Ngủ đi, tỉnh dậy thì sẽ ổn thôi.”

Trần Canh Năm phát ra tiếng ừ từ lỗ mũi đáp lại, rồi sau đó liền nhắm mắt ngủ say.

Lâm Thanh An canh giữ ở mép giường, chờ anh tỉnh lại.

Trần Nguyệt Đào vẫn rất lo lắng, vào phòng thăm Trần Canh Năm rất nhiều lần.

Thấy nhiệt độ toàn thân con trai vẫn chưa có dấu hiệu giảm đi, liền hỏi lại Lâm Thanh An: “A Thanh à, hắn đã gần một ngày rồi còn chưa hạ sốt thật sự không cần đi mời đại phu trong thôn lại đây xem sao?”

Lúc trước Lâm Thanh An đã nói với bà rất nhiều lần là không sao, nhưng lâu như vậy cũng chưa hạ sốt sao có thể không làm người ta lo lắng.

Lâm Thanh An vẫn vỗ vỗ tay Trần Nguyệt Đào trấn an: “Mẹ, con nói anh Năm sẽ không sao thì nhất định không sao, chờ một chút, chờ một chút…”

“Ai!” Trần Nguyệt Đào thở dài nặng nề, giơ tay lau nước mắt nói: “Con đứa nhỏ này, mẹ cũng không biết các con rốt cuộc đang làm cái gì, nhưng là mẹ thật sự rất lo cho thằng Năm a. Con có biết nó là do cha nó dùng mệnh đổi lấy không, này nếu là có sơ suất gì ta phải làm sao bây giờ!”

Lâm Thanh An thấy Trần Nguyệt Đào khóc, nháy mắt hoảng sợ. Hắn dùng tay áo không ngừng lau nước mắt, trong lòng vẫn luôn lặp lại hỏi mình có nên đem tất cả sự tình đều nói cho bà không, nhưng thực sự nói cho bà xong bà lại có thể tiếp thu được sao?

Trần Nguyệt Đào càng khóc càng dữ dội, Lâm Thanh An đau lòng vô cùng.

Liền nghe Trần Nguyệt Đào nức nở nói: “Mẹ biết con không phải nhân vật đơn giản, A Mãnh cũng thế, nhưng con có thể hướng mẹ bảo đảm, con sẽ không làm mẹ thất vọng đúng không?”

Lâm Thanh An trong lòng lộp bộp một tiếng, hóa ra Trần Nguyệt Đào tinh tế hơn hắn tưởng.

Lâm Thanh An hơi hé miệng, do dự đã lâu mới rốt cuộc hạ quyết định.

“Mẹ, con kể cho mẹ nghe một chuyện…”

Sau một hồi, Trần Nguyệt Đào mới từ không thể tưởng tượng đến kinh ngạc hoàn hồn lại được.

Bà kéo Lâm Thanh An nhìn tới nhìn lui, lặp lại hỏi: “Con thật sự gặp được thần tiên?”

back top