Chương 37: Chân Thật Sự Tốt Rồi
Lâm Thanh An cười gật đầu: “Nếu không gặp được thì con sớm đã chết vào ngày hạ táng cha mẹ rồi!”
Thì ra Lâm Thanh An vẫn giấu Trần Nguyệt Đào. Hắn tự xưng lần đâm đầu đó được một vị thần tiên cứu, còn tặng cho mình một chiếc túi Thần Kỳ cùng một con ưng.
A Mãnh ở một bên nghe toàn bộ quá trình, nó thực sự không thể không bội phục cái miệng này của Lâm Thanh An, há miệng là có thể bịa ra vạn quyển sách.
Sợ Trần Nguyệt Đào hỏi thêm, hắn đành phải gọi một tiếng A Mãnh.
A Mãnh chậm rãi đi đến trước mặt Trần Nguyệt Đào, vô cùng phối hợp kêu một tiếng: “Đại nương.”
Tuy vừa rồi Trần Nguyệt Đào đã biết chuyện A Mãnh có thể nói, nhưng thực sự nghe thấy vẫn là kinh hãi không thôi.
“Ai… A Mãnh ngươi… Ngươi quả nhiên có thể nói a.” Trần Nguyệt Đào cười gượng đáp lại, bị dọa đến nói chuyện đều có chút lắp bắp.
“Đại nương người không cần sợ, ta sẽ không thương tổn người.” A Mãnh là thật sự thích người như Trần Nguyệt Đào, cho nên hoàn toàn buông bỏ vẻ cao lãnh ngày thường, bay đến trước mặt Trần Nguyệt Đào dùng cánh chạm chạm tay bà.
Trần Nguyệt Đào bị dọa đến giật mình, nhưng rất nhanh phản ứng lại, vội vàng chịu đựng hoảng sợ cười nói với A Mãnh.
Lâm Thanh An tiến lên nắm lấy tay Trần Nguyệt Đào: “Mẹ, lần này người tin chúng con đi? Chúng con tự mình chữa chân cho anh Năm. Hiện tại đúng là giai đoạn quan trọng, chờ anh ấy tỉnh lại chân sẽ tốt thôi.”
Tuy Lâm Thanh An chính mình cũng không dám chắc chắn có thể như mình nói không, nhưng hắn vẫn rất tin tưởng A Mãnh.
Nếu nó đã nói, thì nhất định có thể tốt!
“Được! Mẹ tin các con.” Trần Nguyệt Đào tuy vẫn còn ôm chút sợ hãi, nhưng cũng không tiện không tin con dâu nhà mình.
“Đúng rồi mẹ.” Lâm Thanh An dặn dò: “Chuyện của con và A Mãnh hiện tại chỉ có người một nhà chúng ta biết, mẹ tạm thời không cần nói cho tỷ Tĩnh cùng những người khác. Chờ sau này có cơ hội chúng con sẽ tự nói với tỷ Tĩnh.”
Trần Nguyệt Đào gật đầu: “Đương nhiên sẽ không, bất quá…”
Bà bỗng nhiên phản ứng lại lời Lâm Thanh An nói người một nhà, đang định hỏi thì nghe Lâm Thanh An nói: “Đúng vậy, A Bảo cùng A Ngôn đều biết. Lần trước hỏa hoạn, chúng con chính là trốn bên trong mới nhặt về một cái mạng nhỏ.”
Trần Nguyệt Đào chắp tay trước ngực, miệng lẩm bẩm.
“Cảm ơn trời đất, cảm ơn thần tiên cứu vớt A Thanh.”
Trần Nguyệt Đào từ trước đến nay là người thiện lương như vậy, cho nên mới nuôi dưỡng được người đàn ông có đảm đương, có năng lực lại tâm địa thiện lương như Trần Canh Năm.
Nói rõ ràng xong Trần Nguyệt Đào cũng không nhắc lại chuyện tìm đại phu nữa, cùng Lâm Thanh An chăm sóc Trần Canh Năm.
Vì nhiệt độ trên người vẫn luôn chưa giảm, cho nên hai người không ngừng dùng khăn lông lau mồ hôi cho anh. Lâm Thanh An sợ anh bị nóng hỏng, tiến vào túi Thần Kỳ lấy ra vài cục nước đá dùng chậu đựng đặt xung quanh Trần Canh Năm.
Nhìn thấy đồ vật trống rỗng xuất hiện, Trần Nguyệt Đào lại lần nữa tin tưởng lời Lâm Thanh An nói không chút nghi ngờ.
Khí lạnh quay quanh, sắc đỏ trên mặt Trần Canh Năm cũng giảm đi rất nhiều, vẻ mặt không thoải mái cũng dần dần giãn ra, cả người trông thoải mái hơn không ít.
Lâm Thanh An và Trần Nguyệt Đào ban đầu đều cùng nhau chăm sóc, sau này thời gian dài sợ cả hai đều không chịu nổi, vì thế liền phân công chăm sóc, vẫn luôn bận rộn đến sau nửa đêm, Trần Canh Năm mới lại lần nữa mơ mơ màng màng mở mắt.
Lâm Thanh An đang ngủ gật, liền nhìn thấy mí mắt Trần Canh Năm bắt đầu run rẩy. Không đến hai giây Trần Canh Năm liền đột nhiên mở mắt.
Anh như là gặp ác mộng, trong mắt toàn là hoảng sợ.
“Anh Năm!” Lâm Thanh An vội vàng ôm lấy mặt anh gọi: “Anh Năm, không sao không sao…”
Trần Nguyệt Đào ngủ gật ở một bên nghe được tiếng la cũng lập tức tỉnh lại, vội vàng đứng dậy xúm lại gọi Trần Canh Năm.
Trần Canh Năm hoảng hốt một hồi lâu mới nhận rõ mình đang ở hiện thực.
Anh nhìn khuôn mặt mẹ và phu lang mình gầy gò tiều tụy vì thức đêm, trong lòng dâng lên vô tận áy náy.
“Mẹ, phu lang…”
Trần Canh Năm vốn định gọi người đàng hoàng, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng liền giật mình.
Tiếng nói kia cực kỳ giống âm thanh kim loại cứa vào sắt thép. Lâm Thanh An đau lòng không thôi, nhanh chóng rót ly nước suối linh thiêng đút cho anh.
Trần Canh Năm uống mấy ngụm lớn, dường như vẫn chưa đủ, trực tiếp bưng chén ực ực ực uống hết toàn bộ.
Khoảnh khắc uống xong nước Lâm Thanh An cùng anh bỗng nhiên đối diện với nhau, giữa hai tròng mắt phát ra sự vui mừng.
Lâm Thanh An vui vẻ nói: “Tay anh có sức lực?”
Trần Canh Năm nâng tay lên, cảm giác được toàn thân đều không còn vô lực, mà là tràn đầy tinh lực.
Anh gật gật đầu: “A Thanh, ta cảm giác ta hiện tại cả người là sức lực!”
Nói rồi anh liền trực tiếp đứng dậy xuống giường, đi được hai bước sau, cả người đều ngừng lại tại chỗ.
Lâm Thanh An và Trần Nguyệt Đào vội tiến lên, chuẩn bị sẵn sàng đỡ.
“Cảm giác thế nào anh Năm?” Lâm Thanh An hỏi.
Trần Canh Năm không nói chuyện, bỗng nhiên trước mặt Lâm Thanh An và Trần Nguyệt Đào bước đi, bước chân cứng đờ đến vô pháp điều chỉnh.
Nhưng giây tiếp theo, tiếng kinh ngạc thán phục của Lâm Thanh An và Trần Nguyệt Đào không hẹn mà cùng vang lên.
“Chân của anh tốt rồi?”
“Đúng vậy, tốt rồi. A Thanh, mẹ, chân con không còn què nữa!” Trần Canh Năm mặt đầy ý cười vui vẻ không thôi.
Anh đi qua đi lại vài lần, hưng phấn kêu: “Xem, chân con thật sự tốt rồi.”
Nói rồi liền đi về phía Lâm Thanh An, hai tay nắm bờ vai hắn, kích động đến có chút run rẩy nói: “A Thanh, phu lang, ta rốt cuộc có thể xứng đôi với ngươi…”
Nghe giọng nói có chút nghẹn ngào của Trần Canh Năm, Lâm Thanh An cố ý tát nhẹ anh một cái, mắng: “Đồ ngốc, ta chưa bao giờ cảm thấy ngươi không xứng với ta, chúng ta đều là người tốt nhất của nhau.”
“Được được được! Chúng ta đều là người tốt nhất quan trọng nhất của nhau!”
Trần Canh Năm tươi cười rạng rỡ, giống như một đứa trẻ đem Lâm Thanh An bế lên đi qua đi lại.
Trần Nguyệt Đào lau nước mắt đi ra khỏi phòng, từ khi ra khỏi nhà, bà rốt cuộc không thấy được con trai mình có biểu cảm phong phú như vậy, cũng chưa từng thấy nó cười thoải mái như thế.
Thật tốt quá! Trần Nguyệt Đào thầm niệm trong lòng. Trần Khuyết, ông có thể an giấc ngàn thu, con trai cuối cùng đã lành lặn rồi.
Xoay vài vòng xong Lâm Thanh An choáng váng đầu đến lợi hại, Trần Canh Năm vội vàng đặt người xuống xin lỗi.
“Thực xin lỗi, là ta quá cao hứng không để ý đến cảm nhận của ngươi.”
Lâm Thanh An búng búng chóp mũi anh, lại mắng: “Đồ ngốc!”
Trần Canh Năm hắc hắc cười, thoạt nhìn quả thật rất giống một tên ngốc nghếch.
Lâm Thanh An nghiêm túc được hai giây xong cũng đi theo hắc hắc cười.
A Mãnh chọc chọc Bách Phúc, hô: Đồ ngốc sẽ lây bệnh, chạy mau.
Ngày đầu tiên Lâm Thanh An và Trần Nguyệt Đào đều quá mệt mỏi, cho nên từ sau khi Trần Canh Năm khỏe lại liền ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau.
Trần Canh Năm tỉnh lúc nào hay ngủ không ngủ Lâm Thanh An tự nhiên không biết, hắn chỉ biết tỉnh lại thì thấy trong nhà có thêm hai người.
Lâm Tĩnh và Liễu Lả Lướt.
Trần Nguyệt Đào cũng tỉnh, ba người ở nhà bếp lo thức ăn.
Lâm Thanh An đi qua đó chào hỏi từng người.
“Mẹ, tỷ Tĩnh, à…” Đến lượt Liễu Lả Lướt thì Lâm Thanh An không biết nên xưng hô thế nào, Lâm Tĩnh gọi Trần Canh Năm là anh, hắn lại gọi Lâm Tĩnh là tỷ, vậy Liễu Lả Lướt lại là tiểu nương của Lâm Tĩnh…
“Cứ gọi ta là Lả Lướt là được.”
Lâm Thanh An đang hao hết tâm tư suy nghĩ thì Liễu Lả Lướt trực tiếp mở miệng giúp hắn quyết định.
Lâm Thanh An gãi đầu: “Như vậy không tốt đi!”
“Có gì mà không tốt? Chẳng lẽ ngươi muốn ta theo anh Năm gọi ngươi là thím?”
Lâm Thanh An liên tục lắc đầu: “Không cần không cần.”
Lâm Tĩnh qua đó một cái tát chụp lên vai hắn, trịnh trọng nói với Lâm Thanh An: “A Thanh, cha ta cùng nàng không bái đường cũng không viên phòng, nàng không tính là tiểu nương của ta.”
“Vậy nàng là gì của ngươi?” Lâm Thanh An hỏi Lâm Tĩnh, ánh mắt tinh ranh lấp lánh lộ rõ trước mặt Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh nheo nheo mắt, hậu tri hậu giác mới biết được Lâm Thanh An khôn khéo như vậy.
Nàng ho khan hai tiếng, nói: “Trước mặt người ngoài có thể là tiểu nương, nhưng ở riêng nàng chính là tỷ tỷ của ta.”
“Nàng lớn hơn ta hai tuổi, lẽ ra nên gọi là tỷ tỷ.”
“Ô ~” Lâm Thanh An kéo dài âm đuôi, cười hỏi Lâm Tĩnh: “Vậy ta có phải cũng nên gọi Lả Lướt tỷ không?”
Đối mặt với vẻ tinh nghịch quái gở của Lâm Thanh An, Lâm Tĩnh cũng không trốn tránh, thản nhiên nói: “Cũng đúng!”
Trần Nguyệt Đào ở một bên nghe các nàng vòng tới vòng lui vẻ mặt ngơ ngác, lẩm bẩm một câu: “Cái mối quan hệ này thật đủ rối loạn.”
“Đúng vậy, thật đủ rối loạn.” Lâm Thanh An lén lút nháy mắt với Lâm Tĩnh, cố ý hỏi: “Đúng không? Tỷ Tĩnh.”
Lâm Tĩnh cuống quýt nhìn về phía Liễu Lả Lướt, thấy vành tai trắng tinh của nàng bắt đầu dần dần phím hồng, Lâm Tĩnh không dám ra chiêu nữa, sợ Lâm Thanh An lại quấy rối, hai tay véo hai bên khuôn mặt Lâm Thanh An.
“Hắc… Trước kia ta sao không phát hiện ngươi linh hoạt như vậy a…”
Vừa véo liền ấn người ra sau.
Cách Liễu Lả Lướt một chút, Lâm Tĩnh mới nhỏ giọng hỏi Lâm Thanh An: “Ngươi làm sao thấy được?”
Lâm Thanh An không nói, chỉ một mực cười xấu xa.
Thấy hắn như vậy Lâm Tĩnh sợ đến không được, vội vàng cầu xin giọng thấp: “Tính tỷ cầu ngươi, đừng nói lung tung được không?”
Lâm Thanh An vốn dĩ chỉ là thử suy đoán của mình, hiện tại đã có được đáp án cũng không trêu Lâm Tĩnh nữa, gật đầu dứt khoát đồng ý.
“Được!”
Lâm Tĩnh hai tay ôm quyền, liên tiếp nói vài lời cầu xin mới khôi phục bình thường đi vào nhà bếp đi hỗ trợ.
Nàng vừa đi vào đang chuẩn bị xắt rau thì Liễu Lả Lướt liền nói: “Tình cảm các ngươi quả thật khá tốt, thật tốt!”
Lâm Tĩnh lấy con dao trong tay nàng, ừ một tiếng bắt đầu xắt rau.
Công việc trong tay bị đoạt, Liễu Lả Lướt đành phải đi làm chuyện khác.
Lâm Thanh An đứng ở bên ngoài xem đến vẻ mặt dì cười.
Hắn thật không ngờ ở cái thời đại phong kiến mê tín này Lâm Tĩnh cũng dám thản nhiên thừa nhận như vậy, cũng không nghĩ tới cư nhiên còn có người giống hắn sẽ nhất kiến chung tình với người khác.
Kỳ thật hẳn là thấy sắc nảy lòng tham.
Vốn tưởng rằng Lâm Tĩnh không thành thân là do nguyên nhân gia đình, hiện tại mới phát hiện kỳ thật kia chỉ là một bộ phận, nàng kỳ thật căn bản không thích đàn ông!
Lâm Thanh An càng cười càng khoa trương, A Mãnh bay qua dùng cánh vỗ vỗ mặt hắn, Lâm Thanh An lúc này mới hoàn hồn lại.
Ăn một miệng mùi lông hôi của A Mãnh, Lâm Thanh An đuổi theo nó liền đánh.
“A Mãnh ngươi có phải chán sống rồi không!”
Trong lúc nhất thời, trong sân đùa giỡn thành một mảnh, Lâm Thanh An hoàn toàn quên mất chuyện thức dậy không thấy Trần Canh Năm.
Vẫn là sau này dừng lại xong mới nhớ hỏi Trần Nguyệt Đào Trần Canh Năm đi đâu.
“Hắn đi nhà thôn trưởng nói chuyện khoán ruộng nhà ngươi cho ông ấy trồng.” Trần Nguyệt Đào giận dỗi nói: “Vừa rồi ta nói với hắn hồi lâu, ta nói để ta trồng, hắn cố tình không cho.”
“Mẹ, anh Năm quyết định không có sai, chúng ta đều không am hiểu trồng trọt, mẹ một mình trồng cũng mệt, cho nên cứ để người khác trồng, như vậy chúng ta cũng an tâm làm chuyện khác.”
Trần Nguyệt Đào biết mình nói không lại hai người trẻ tuổi, cũng biết bọn họ có suy nghĩ của riêng mình, cho nên đối với việc này cũng không nói thêm nửa câu, tùy ý hắn sắp xếp.
Gần đến lúc ăn cơm thì Trần Canh Năm mới trở về. Trong tay anh xách theo một túi không rõ thứ gì, đặt lên bàn liền chuẩn bị ăn cơm.
“Thôn trưởng nói thế nào.” Trần Canh Năm vừa mới ngồi xuống Trần Nguyệt Đào liền hỏi.
Trần Canh Năm buông đũa nói: “Thôn trưởng nói mỗi quý hoa màu đều cho chúng ta một phần mười lương thực.”
Dứt lời lại nhìn về phía Lâm Thanh An hỏi: “A Thanh ngươi cảm thấy như vậy được không?”
Dù sao những mảnh đất kia là của Lâm Thanh An.
Lâm Thanh An hai lời chưa nói liền đánh nhịp.
“Được, anh Năm anh khẳng định sẽ không làm chúng ta chịu thiệt, ta tin tưởng anh.”
Trần Nguyệt Đào cũng ở bên cạnh nói cái này được, cả hai nhà đều sẽ không bị thiệt thòi.
Lâm Tĩnh bỗng nhiên tiếp lời, có chút tiếc nuối nói: “Sớm biết rằng các ngươi phải cho thôn trưởng thì đã cho ta trồng rồi.”
“À? Ngươi một người có thể trồng nhiều đất như vậy?” Lâm Thanh An tỏ vẻ không thể tin được.
Lâm Tĩnh còn chưa nói gì Trần Nguyệt Đào liền cười ha hả khen: “Ai nha A Thanh à, ngươi không biết nha đầu này lợi hại đến mức nào đâu, đừng nhìn nàng là con gái, ngày thường luôn sớm làm xong việc nhà mình rồi lại đi giúp người khác làm công, lợi hại lắm!”
Trần Nguyệt Đào nhìn Lâm Tĩnh là chỗ nào cũng thích không thôi. Mảnh đất phía sau nhà không nhiều, nhưng mỗi năm đều là Lâm Tĩnh qua đó giúp đỡ. Trần Nguyệt Đào là thật tình thật lòng xem Lâm Tĩnh như con gái nhà mình.
Việc này làm Lâm Thanh An hoàn toàn mở rộng tầm mắt với nàng. Trong ký ức của hắn về Lâm Tĩnh rất ít, có chỉ là một số chuyện giúp đỡ hắn.
Trần Nguyệt Đào nói xong Lâm Thanh An vừa kinh ngạc vừa bội phục, còn Liễu Lả Lướt ngồi bên cạnh Lâm Tĩnh thì lòng đầy đau lòng.
Nàng nhìn về phía Lâm Tĩnh, nghĩ tới nàng có thể chịu khổ, nhưng không nghĩ tới khổ như vậy.
Lâm Thanh An trêu ghẹo Lâm Tĩnh: “Tỷ Tĩnh nhìn dáng vẻ tay nhỏ chân nhỏ nơi nào nhìn ra được cư nhiên lợi hại như vậy.”
Lợi hại sao? Liễu Lả Lướt nghĩ, chẳng qua là vì cuộc sống mà bất đắc dĩ thôi.
