NGƯỜI CHỒNG NGỐC CỦA NHÀ THỢ SĂN

Chap 68

Chương 68: Các Ngươi Thu Bao Nhiêu Tiền?

 

Lâm Thanh An mấy người tự nhiên bước vào ghế đá trong sân ngồi xuống, nhìn quanh một vòng toàn bộ cái sân này.

Ba gian tiểu viện, cũng rất rộng.

Nhìn bộ dạng nổi giận đùng đùng đi tới của Lâm Vĩnh Võ, Lâm Thanh An chậm rãi mở miệng: “Nha ~ Quả nhiên bán con gái là có tiền, có thể thuê tiểu viện lớn như vậy.”

Vốn dĩ Lâm Vĩnh Võ đã bị họ vô lễ xâm nhập khiến cho có chút tức giận, bây giờ nghe Lâm Thanh An nói vậy hỏa khí lập tức bốc lên, bước tới quát: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Lâm Ngôn Phong ánh mắt sắc bén, nhanh chóng canh trước Lâm Thanh An và đồng bọn mở miệng chất vấn Lâm Vĩnh Võ: “Lâm Phán Nhi chẳng lẽ không phải bị các ngươi bán đi sao?”

“Ngươi!” Lâm Vĩnh Võ ánh mắt trốn tránh, giơ ngón tay thẳng chỉ Lâm Ngôn Phong. Trần Canh Năm tiến lên một tay gạt tay hắn đi. Bị ánh mắt cảnh cáo sau Lâm Vĩnh Võ chột dạ mà vô thức lui hai bước, giả vờ tức giận nói: “Cái thằng nhóc thúi nhà ngươi biết cái gì, cái gì mà rao bán? Đó là tìm cho Phán Nhi một nhà tốt, cuộc sống kế tiếp của nó đều là hưởng phúc, đây là bán sao? Làm cha làm mẹ nào lại không mong con cái mình được ấm no sống qua ngày chứ?”

Lâm Vĩnh Võ nước bọt văng tung tóe, cố sức giải thích, giọng cũng rất lớn, đánh thức Trương Thúy Bình đang ngủ ngon lành.

“Bán hay không chỉ cần hỏi Lâm Phán Nhi chẳng phải sẽ biết sao.” Lâm Thanh An liếc nhìn khe cửa căn phòng bên cạnh, vừa vặn đối diện với đôi mắt sợ hãi của Lâm Phán Nhi. Lâm Thanh An cười lạnh nói: “Chỉ cần Lâm Phán Nhi nói nàng không muốn, vậy các ngươi chính là buôn bán dân cư!”

Âm thanh dứt khoát vang vọng trong sân thật lâu. Trương Thúy Bình lao ra từ trong phòng ngay lúc Lâm Phán Nhi cũng vọt ra.

“Ta không…”

“Lâm Thanh An ngươi đủ chưa!”

Giọng của Lâm Phán Nhi bị tiếng gầm giận dữ của Trương Thúy Bình áp hoàn toàn đi xuống. Trương Thúy Bình vơ lấy cái chổi một bên định lao tới đuổi Lâm Thanh An, nhưng chạy chậm sau lưng lại bị Trần Canh Năm ngăn chặn kín mít.

Trần Canh Năm mắt lạnh nhìn về phía Trương Thúy Bình, sự tàn nhẫn và hung hãn trong ánh mắt khiến cây chổi trên tay bà ta cứ thế lơ lửng giữa không trung.

Lâm Vĩnh Võ một bên thấy thế cũng nhanh chóng chạy tới giữ chặt Trương Thúy Bình. Đối mặt với Trần Canh Năm và đồng bọn họ tự nhiên sợ hãi.

Trương Thúy Bình không thể chiếm ưu thế về vũ lực nên miệng lưỡi tự nhiên không chịu chịu thiệt. Lùi hai bước liền định mở miệng chửi.

Nhưng Lâm Ngôn Phong cũng không cho bà ta cơ hội kêu la khóc lóc. Hắn đứng tiến lên, không hề sợ sệt sự đanh đá của Trương Thúy Bình và Lâm Vĩnh Võ, giống như một người trưởng thành đứng đắn nhìn Lâm Vĩnh Võ nói: “Tuy nói ta và ngươi đã đoạn tuyệt quan hệ, nhưng vì ngươi và cha ta là người cùng một gốc, ta khuyên ngươi kịp thời ngăn tổn thất, nếu không sau này chờ ta có năng lực nhất định sẽ xóa tên ngươi khỏi gia phả, và cũng sẽ đóng cho ngươi tội danh bán con cầu vinh, làm ngươi và thế hệ sau mãi mãi phải mang cái tội danh này mà sống.”

Lâm Vĩnh Võ không lập tức phản bác, ánh mắt cũng không còn kiên định như lúc ban đầu. Thành tích học tập của tiểu cháu trai Lâm Ngôn Phong thường ngày hắn là biết, tiểu chất nhi này có khả năng thật sự là người có thiên phú học tập, vạn nhất…

Lâm Ngôn Phong thấy thế cho rằng có cơ hội, tiếp tục uy hiếp: “Ta Lâm Ngôn Phong nói được làm được, ta nghĩ tội danh như vậy ngươi cũng không muốn gánh đúng không?”

Lâm Vĩnh Võ không nói gì, chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ như đang nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này.

Lúc này, Trương Thúy Bình thấy thế cũng có chút hoảng sợ, nhanh chóng lay Lâm Vĩnh Võ, kéo hắn lùi lại vài bước, thẳng đến khi cách Lâm Ngôn Phong và bọn họ một khoảng cách rồi mới cúi người xuống thì thầm vào tai Lâm Vĩnh Võ nói cái gì đó.

Lâm Phán Nhi đứng ở cách đó không xa, dáng người gầy gò, thần sắc mệt mỏi, cả người tiều tụy không thôi, trông hoàn toàn không còn sự kiêu ngạo ương ngạnh trước kia, càng không còn sự hoạt bát và tinh thần mà tuổi nàng nên có.

Tuy nói vừa rồi giọng của Trương Thúy Bình hơi lớn, nhưng Lâm Thanh An vẫn nghe thấy chữ “không” mà Lâm Phán Nhi nói. Lâm Thanh An nhìn về phía Lâm Phán Nhi từ xa, nửa híp mắt hỏi: “Lâm Phán Nhi, ta hỏi ngươi lại một lần, là chính ngươi nguyện ý hay bị ép?”

Lâm Phán Nhi đối diện với Lâm Thanh An hai giây rồi mới dời ánh mắt run rẩy đi, ngón tay không ngừng vo vải gấu áo, miệng mở rất nhiều lần vẫn ứ lại muốn nói lại thôi.

Lâm Thanh An tuy lông mày dần nhíu chặt, nhưng cũng nhận ra ý của Lâm Phán Nhi. Chờ đợi vài giây thật sự không có được câu trả lời, mà Trương Thúy Bình và Lâm Vĩnh Võ lúc này cũng đã thương lượng xong. Thấy Lâm Phán Nhi không nói gì, trong lòng đại hỉ, đắc ý chế nhạo Lâm Thanh An.

“Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Đoạn tuyệt quan hệ là ngươi Lâm Thanh An đề ra, bây giờ lại tới nhúng tay vào chuyện nhà ta, hợp lại là cả người trong thiên hạ đều phải nghe lời ngươi Lâm Thanh An và Trần Canh Năm hay sao?” Trương Thúy Bình quăng cây chổi đi, hai tay chống nạnh càng mắng càng sảng khoái: “Đừng tưởng các ngươi kiếm được hai đồng tiền dơ bẩn là ghê gớm, chúng ta không thèm cũng sẽ không xin ăn mà tìm đến cửa nhà các ngươi, đừng tưởng ai cũng giống các ngươi tâm tư độc ác xấu xa……”

“Bao nhiêu tiền?” Lâm Thanh An lười nghe bà ta ở đó lải nhải, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Các ngươi thu nhà họ Liễu bao nhiêu tiền?”

Lâm Vĩnh Võ, Trương Thúy Bình cùng cả Lâm Phán Nhi đều bị hắn hỏi như vậy mà ngây người, hai giây sau Lâm Vĩnh Võ phản ứng lại trước, gân cổ lên quát: “Cái gì tiền? Chúng ta không có thu!”

Trương Thúy Bình vừa nghe cũng nhanh chóng phụ họa: “Đúng! Chúng ta thu cái gì tiền? Nói không phải là bán con gái.”

Lâm Thanh An cùng Trần Canh Năm và Lâm Ngôn Phong ba người trao đổi ánh mắt, đều hơi ngẩn người, dựa theo phản ứng của Lâm Vĩnh Võ vừa rồi thì không nên là như vậy.

Vốn tưởng rằng họ lo lắng còn chưa nhận được tiền, nhưng bây giờ xem ra không phải, vậy là cái gì chứ? Họ vắt óc suy nghĩ cũng không biết được.

Trần Canh Năm lên tiếng ý đồ khuyến khích Lâm Phán Nhi nói, hắn nói với nàng: “Lâm Phán Nhi ngươi đừng sợ, chỉ cần ngươi không đồng ý cuộc hôn nhân này thì tiền này chúng ta sẽ giúp ngươi trả, ngươi còn nhỏ, hãy suy nghĩ kỹ trước khi đưa ra quyết định.”

Lâm Phán Nhi nhìn qua, nhìn Lâm Thanh An và Lâm Ngôn Phong cùng Trần Canh Năm một lượt, cuối cùng lại chuyển ánh mắt về phía cha mẹ, khi nhìn thấy hai đôi mắt cảnh cáo kia, cuối cùng nàng vô lực lắc đầu. Ngay khi Lâm Thanh An cho rằng nàng không muốn, Lâm Phán Nhi hét lên thảm thiết:

“Đủ rồi!”

Giọng nói non nớt không có sức uy hiếp lớn, nhưng cũng đủ để tất cả những người có mặt ở đây nghe rõ mồn một. Mọi người đều ngạc nhiên vì câu ngăn lại này lại là Lâm Phán Nhi hô lên trước.

Tất cả mọi người nhất loạt nhìn qua, chỉ thấy Lâm Phán Nhi mắt đỏ hoe nghẹn ngào nói: “Tất cả đều là ta tự nguyện, ta đồng ý gả!”

Lâm Phán Nhi từng bước đi về phía Lâm Thanh An và đồng bọn, trong khoảnh khắc họ chưa kịp phản ứng thì cúi gập người xuống thật sâu, sau đó nâng đôi mắt đẫm lệ lên chân thành nói: “Ca, A Phong, thực xin lỗi, trước kia là ta không hiểu chuyện, đã làm rất nhiều chuyện tổn thương các ngươi, không cầu các ngươi tha thứ… Hôm nay cũng cảm ơn các ngươi!”

Nàng nói xong lại cúi người xuống cung kính hai lần nữa, sau đó lau nước mắt chạy vào phòng.

“Lần này hết hy vọng rồi chứ gì?”

Trương Thúy Bình đắc ý đến mức đầu ngón chân cũng phải kiễng lên trời. Lâm Vĩnh Võ cũng ở một bên chuẩn bị mở miệng giáo huấn Lâm Thanh An và đồng bọn, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Lâm Thanh An trừng mắt một cái thật hung.

Lâm Thanh An hất tay áo, bỏ lại một câu “Không biết điều” rồi quay người gọi Trần Canh Năm và Lâm Ngôn Phong giận dữ rời khỏi sân.

Lâm Vĩnh Võ nhìn thấy họ hoàn toàn đi ra ngoài rồi, lúc này mới nhanh chóng chạy tới đóng chặt cửa lại.

Lúc quay vào, Trương Thúy Bình đã giận đùng đùng chạy vào phòng của Lâm Phán Nhi.

“Con nhóc chết tiệt kia ngươi tốt nhất cho ta an phận một chút, nếu ngươi dám giở trò phá hỏng cuộc hôn nhân này làm tương lai của em ngươi chỉ có thể sống ở quê, thì lão nương phải lột da rút gân ngươi cho sói ăn!”

Tai của Lâm Phán Nhi bị Trương Thúy Bình véo chặt, nàng đau đến nước mắt chảy dài cũng không dám phát ra tiếng.

Bởi vì em trai hắn Lâm Thiên Hữu vẫn đang ngủ say, nàng biết, nếu đánh thức thằng bé làm ầm ĩ thì mình chỉ bị đánh càng nghiêm trọng hơn, cho nên chỉ có thể chịu đựng đau đớn mà không rên một tiếng.

“Được rồi được rồi.” Lâm Vĩnh Võ mở cửa thò đầu vào, liếc mắt một cái không thấy Lâm Phán Nhi, nhìn thấy con trai vẫn đang ngủ ngáy, đè thấp giọng nhắc nhở Trương Thúy Bình: “Lát nữa làm nó bị thương thì ông già kia trừ tiền thì làm sao! Không còn hai ngày nữa ngươi nhẫn nhịn một chút.”

Trương Thúy Bình vừa rồi bị tức giận che mờ mắt, lúc này bị nhắc nhở thì cũng dần bình tĩnh lại, buông tay ra mà vẫn còn chút chưa hết giận, chụp một cái tát thật mạnh lên đầu Lâm Phán Nhi, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo lần nữa: “Ngươi đừng có làm mấy chuyện linh tinh cho lão nương, ta nói cho ngươi biết, chuyện đến nước này cho dù ngươi chết ta cũng sẽ khiêng xác đến nhà họ Liễu, ngươi tự mình liệu mà làm!”

Xả hết tất cả cơn giận phải nhịn trước mặt Lâm Thanh An và đồng bọn, Trương Thúy Bình lúc này mới lắc mông nhẹ nhàng đi ra ngoài đóng cửa lại.

Căn phòng một lần nữa trở nên yên tĩnh, Lâm Phán Nhi như người gỗ ngẩn ngơ ngồi trên giường. Tai nàng bị bầm tím dưới ánh mặt trời chiếu qua khe cửa sổ trông thật chói lọi, nhưng nàng dường như không còn cảm thấy đau đớn mà vô lực ngồi đó.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, một cây kéo rỉ sét lấm tấm được nàng nhét vào dưới đệm giường.


Trên đường về nhà Lâm Thanh An và đồng bọn im lặng suốt, Lâm Ngôn Phong càng cảm thấy bị đè nén không thôi trước tất cả những gì xảy ra hôm nay.

Thời gian rất nhanh đến ngày Lâm Phán Nhi thành hôn. Lâm Tĩnh đi cùng Liễu Lả Lướt đến nhà họ Liễu từ sớm. Bệnh tình của mẹ nàng đã hồi phục gần như ổn, nhà họ Liễu vốn bận rộn, sợ lại bị gọi đi làm việc, cho nên qua đó để chăm sóc.

Mấy ngày này Đại phu nhân thực ra đã biết họ ra vào, nhưng bị Lão gia nhà họ Liễu khiến cho tức giận mà bệnh không dậy nổi. Trải qua lần trước Trần Canh Năm cùng Lâm Tĩnh cùng đi, cho dù Đại phu nhân nhà họ Liễu muốn gây khó dễ cũng không có cách nào, dù sao Liễu Lả Lướt đã có người nhà chồng che chở.

Liễu Lả Lướt vốn định đi một mình, nhưng Lâm Thanh An lại vô cùng không yên tâm, vì thế kêu Lâm Tĩnh cũng đi cùng.

Lâm Ngôn Phong và A Bảo đều phải đi học, Lâm Thanh An cũng không đồng ý Lâm Ngôn Phong ở lại. Có một số việc không phải là họ có thể can thiệp, cho nên kêu hắn đến học đường để phân tán chút sự chú ý.

Hắn đã ngồi canh ở gần nhà Lâm Phán Nhi từ sớm.

Trần Canh Năm đương nhiên cũng không yên tâm hắn một mình, cho nên hôm nay Trăm Vị Phường không có khai trương, cả nhà đều bận rộn việc riêng.

Ngồi canh cả sáng mà không nghe thấy động tĩnh gì trong viện. Lâm Vĩnh Võ cũng không nói cho bất kỳ ai trong thôn Lâm Gia biết, ngoại trừ Lâm Thanh An, ngay cả em trai ruột của hắn cũng không biết hôm nay Lâm Phán Nhi xuất giá.

Nhà họ Liễu cũng cho khá nhiều thể diện, kèn xô na, kiệu hoa, hỉ nương không thiếu thứ gì.

Đây là chuyện chưa từng có tiền lệ.

Lâm Phán Nhi mặc hỉ phục đỏ thắm được Trương Thúy Bình nắm ra, khăn voan dài gần như tới bụng nàng, trông cồng kềnh và quái dị.

Lâm Phán Nhi vốn gầy yếu, người cũng không cao, hỉ phục đỏ rực khiến nàng trông càng nhỏ bé, một cơn gió ùa tới, thân thể gầy yếu theo khăn voan lay động xiêu vẹo.

Hỉ nương từ tay Trương Thúy Bình tiếp nhận tay Lâm Phán Nhi dẫn người vào trong kiệu, đợi người ngồi yên rồi mới buông rèm kiệu kêu lên những lời cát tường theo người nâng kiệu rời đi.

Kèn xô na thổi vang, người xem cũng không nhiều, nhưng Trương Thúy Bình vẫn giả vờ giả vịt che mặt khóc giả, Lâm Vĩnh Võ kéo vợ con đi theo sau cỗ kiệu cùng đến nhà họ Liễu.

Việc này vốn không hợp quy củ, nhưng vì họ mặt dày nên vẫn làm.

Lâm Thanh An và đồng bọn cũng đi theo phía sau không nhanh không chậm.

back top