NGƯỜI CHỒNG NGỐC CỦA NHÀ THỢ SĂN

Chap 69

Chương 69: Hôm Nay Trả Tiền

 

Cỗ kiệu dừng lại ở trước cửa nhà họ Liễu. Quanh cửa có lác đác vài người vây xem, đa phần là những lão hán bụng phệ, ai nấy đều mặt mày bóng loáng cười dâm đãng, nhìn không có vẻ gì là người tốt.

Hỉ nương cười ha hả hô: “Lão gia, mau mau tới đá cửa kiệu tiếp tiểu nương tử ra khỏi hỉ kiệu đi!”

Lão gia họ Liễu béo tròn ưỡn cái bụng mỡ xoa xoa tay với vẻ mặt cười dâm đãng bước tới. Vừa vén một góc rèm kiệu lên thì đột nhiên hoảng loạn lùi lại, dưới chân vướng vào cỗ kiệu, cả người ngửa mặt ngã lăn ra đất, té sấp mặt.

“Ha ha ha ha…”

Mọi người cười vang, đang định trêu chọc Lão gia họ Liễu quá sốt ruột các thứ thì thấy rèm kiệu hoa bị người bên trong phanh một cái vén lên. Cô dâu mới mặc hỉ phục đỏ thẫm thần sắc hoảng loạn giơ một chiếc kéo rỉ sét lấm tấm run rẩy bước ra.

Lúc này mọi người mới hiểu vì sao Lão gia họ Liễu vừa rồi lại thê thảm như vậy.

Quản gia cùng Trương Thúy Bình và Lâm Vĩnh Võ thấy thế nhanh chóng chạy tới, nhưng người còn chưa đến đã bị Lão gia họ Liễu lên tiếng ngăn lại.

“Khoan đã…”

Lão gia họ Liễu tai to mặt lớn nhanh chóng lồm cồm bò dậy. Lâm Phán Nhi vốn định bước ra khỏi người hắn nhưng dáng người chiếm diện tích quá lớn, nhất thời không thể trốn thoát.

Thấy tên béo trước mặt nhanh chóng đứng dậy, Lâm Phán Nhi sợ đến mức tay run như sàng, lúc này nàng tuy nắm kéo nhưng không hề có uy hiếp.

Lão gia họ Liễu thấy bộ dạng đề phòng của nàng, phun một bãi nước bọt vừa chửi vừa tiến tới gần: “Tiểu nương tử nhà ngươi, cũng có chút tính khí đấy!”

“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi đừng tới đây, ngươi mà lại gần nữa ta liền… liền… giết ngươi!” Lâm Phán Nhi không ngừng run rẩy, chiếc kéo trên tay run lên bần bật, ngay cả lời nói hung ác thốt ra cũng trở nên lắp bắp không có chút khí thế nào.

“Ha ha ha ha… Cái tính bướng bỉnh này ta thích!”

Lão gia họ Liễu không hề sợ hãi, ngược lại càng thêm hưng phấn cười ha hả, duỗi tay nhân lúc Lâm Phán Nhi phân tâm chộp lấy cánh tay nàng định hành hung. Lâm Phán Nhi còn chưa kịp giãy giụa đã bị một lực mạnh mẽ đẩy vào cổ tay, lưng mỏng manh của nàng đập mạnh vào thành cửa kiệu, bóng đen theo đó ập tới, đè ép nàng căn bản không thể nhúc nhích.

“Đừng đụng vào ta! Á…”

Lâm Phán Nhi gào lên mang theo sự non nớt và bất lực chống cự. Những người có mặt ở đó không một ai tiến lên giúp đỡ, ngay cả cha mẹ ruột của nàng cũng chỉ lo lắng chọc giận Lão gia họ Liễu.

Trừ Lâm Thanh An và Trần Canh Năm đi theo sau.

Thấy Lâm Phán Nhi chống cự như vậy, Lâm Thanh An càng cảm thấy may mắn vì mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa với Trần Canh Năm trước đó.

Hai người chăm chú nhìn vào ngã tư đường, thấy người còn chậm chạp chưa tới mà bên Lâm Phán Nhi đã liều chết chống cự thì có chút không đành lòng, bèn nhấc chân định đi trước cứu người. Nhưng Trần Canh Năm lại giữ hắn lại, dùng ánh mắt ra hiệu hắn chờ một chút.

Rất nhanh, một đám tay đấm cầm theo côn bổng đột nhiên từ xa xông ra thẳng đến Lão gia họ Liễu mà đi.

Những người xem kịch có mắt sắc liếc một cái đã nhận ra người cầm đầu, hô một tiếng “Là người của sòng bạc” rồi nhanh chóng chạy trốn.

Những tên côn đồ lưu manh kia đâu phải là người họ có thể chọc vào, lúc này ai nấy đều sợ dính líu nửa điểm quan hệ với Lão gia họ Liễu.

Lão gia họ Liễu lúc này cũng ngây người, chuyện gì đang xảy ra vậy, hắn không phải đã nói tốt trong vòng mười ngày sẽ trả tiền sao?

Mắt thấy tay đấm của sòng bạc đã đến trước mặt, Lão gia họ Liễu nhanh chóng buông Lâm Phán Nhi ra giơ tay lên la lớn: “Có chuyện gì thì nói chuyện tử tế, ta đã ký hiệp nghị với phường chủ các ngươi, các ngươi không thể loạn… Á…”

Lão gia họ Liễu còn chưa dứt lời thì thấy một cây gậy bay tới tạp vào hắn, tốc độ nhanh đến mức hắn còn chưa kịp tránh né đã ngạnh sinh sinh đập vào ống chân, khiến hắn ôm chân vật xuống đất đau đớn không thôi.

Tên tráng hán cầm đầu đứng trước mặt Lão gia họ Liễu, giơ một tờ giấy hiệp nghị căng ra, bễ nghễ nhìn hắn lạnh lùng nói: “Giấy trắng mực đen viết rõ ràng, hôm nay trả tiền, không có tiền thì xét nhà!”

Lão gia họ Liễu liếc mắt một cái đã nhìn thấy dấu tay mình đã ấn xuống, ngày tháng trên đó rõ ràng viết chính là hôm nay.

“Sao lại như thế…”

Hắn thần sắc kích động giơ tay định đi giành lấy tờ giấy hiệp nghị, nhưng tay còn chưa chạm tới đã bị tên tráng hán một cước đá đi. Cơ thể béo ú cân bằng lực cực kém, tên tráng hán lại là người biết võ, một cước đi qua Lão gia họ Liễu liền biến thành cái con lật đật lung lay.

“Các huynh đệ, vơ vét đồ đạc! Lão gia họ Liễu nói không giữ lời, nợ thì trả tiền là thiên kinh địa nghĩa, dựa theo quy định, đem tất cả những gì đáng giá của nhà họ Liễu lấy đi, không đủ thì bắt hắn lấy khế nhà khế đất ra thế, còn không đủ…”

Tên tráng hán một chân giẫm nát một khúc gỗ khô trên mặt đất, hung tợn nhìn chằm chằm Lão gia họ Liễu đang run rẩy. Câu nói kế tiếp không cần phải nói cũng đủ khiến hắn sợ chết khiếp.

Tên tráng hán thô lỗ khạc một bãi nước bọt xuống đất, rồi sau đó dẫn đầu xông vào đại viện nhà họ Liễu.

Lão gia họ Liễu ở bên ngoài kêu trời khóc đất căn bản không còn bận tâm đến chuyện khác.

Hắn vẫn luôn lẩm bẩm nói không thể nào, rõ ràng lúc đó hắn đã nói rõ với lão bản sòng bạc, đợi hắn cưới được tiểu nương tử này vào cửa mười ngày sau liền trực tiếp bán đi hoa lâu, đến lúc đó lại đi chuộc người, nhưng vì sao…

Hắn không thể nghĩ thông, cũng không biết vì sao ngày tháng ấn dấu tay lại bị thay đổi.

Tiếng đập phá trong phòng khiến bọn hạ nhân thét chói tai chạy ra ngoài, những người xem kịch bên ngoài trốn đi rất xa, toàn bộ nhà họ Liễu loạn thành một nồi cháo.

Trương Thúy Bình và Lâm Vĩnh Võ cũng đã sớm sợ đến mức trốn đi thật xa khi người của sòng bạc xuất hiện, còn Lâm Phán Nhi cũng sợ đến mức ôm chặt lấy cửa nhà bên cạnh run bần bật.

Một đôi tay đàn ông bỗng nhiên bắt lấy cánh tay Lâm Phán Nhi, xách người lên nói một câu “Đi theo ta” rồi Lâm Phán Nhi đã bị người đó không tốn chút sức nào kéo chạy vào con hẻm nhỏ phía sau.

Lâm Thanh An và Trần Canh Năm xác nhận người đã được đưa đi rồi thì lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại nhanh chóng nhìn về phía Lâm Vĩnh Võ và Trương Thúy Bình bên kia, thấy các nàng vẫn khư khư che chở Lâm Thiên Hữu không hề chú ý tới Lâm Phán Nhi, trong lòng là một nỗi phức tạp không nói nên lời.

Hai người dừng lại thêm hai phút, thấy Lâm Tĩnh và Liễu Lả Lướt đều đi ra rồi lúc này mới yên tâm.

Họ vốn định chờ hai người cùng đi, nhưng Lâm Tĩnh lại vẫy vẫy tay với họ dùng ánh mắt ra hiệu họ đi trước.

Lâm Thanh An có chút mê hoặc, nhưng thấy Lâm Tĩnh vẫn xua tay thì cũng đành phải rời đi trước.

Hai người vừa trở về cửa hàng thì đã có người ở đó chờ họ. Lâm Thanh An và Trần Canh Năm đều nhận ra người đó, đó là tiểu nhị của Cẩm Vân Tiệm Cơm, lần trước khai trương Hồ bá còn dẫn tới giúp họ mấy ngày.

“Lâm lão bản, Trần lão bản…” Tiểu nhị chủ động chào hỏi, đợi Lâm Thanh An và họ đến gần mới nhỏ giọng vào tai họ nói: “Lệnh muội không muốn trở về, cho nên Hồ bá liền tôn trọng nàng cho nàng làm một tiểu nhị nhẹ nhàng trong tiệm. Hồ bá bảo ta tới nói với các ngươi hắn sẽ sắp xếp ổn thỏa cho lệnh muội, không cần lo lắng, cũng sẽ không nói ra các ngươi.”

Lâm Thanh An chắp tay: “Làm phiền.”

Tiểu nhị đáp lại một cái lễ rồi quay về.

Lâm Thanh An thở ra một hơi nóng thật mạnh, sự ưu sầu mấy ngày nay tán không đi cuối cùng cũng được hóa giải. Hắn nhìn về phía Trần Canh Năm, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lâm Thanh An bỗng nhiên giơ tay làm động tác vỗ tay, Trần Canh Năm có chút ngây ngốc, không biết có ý gì. Lâm Thanh An cười kéo tay hắn vỗ nhẹ vào lòng bàn tay rộng rãi của hắn.

“Cái gì?” Trần Canh Năm hỏi.

Lâm Thanh An nghiêm trang nói: “Ban thưởng người tốt cho ngươi.”

Cái đầu ngốc nghếch của Trần Canh Năm lúc này mới sáng tỏ, cong mắt lên lộ ra một hàng răng trắng chỉnh tề, cũng học theo Lâm Thanh An vỗ vào lòng bàn tay đối phương, rồi sau đó nói: “Ta cũng ban thưởng cho ngươi, phu lang ta là người tốt lương thiện nhất trên thế giới!”

Làn sóng tự khen thương mại này quả thật rất thành công, hai người người tốt cười đến không ngậm được miệng.

Nguyên lai hai ngày trước sau khi trở về từ chỗ Lâm Phán Nhi, Lâm Thanh An luôn cảm thấy không nhẫn nhịn được chuyện này, nhưng nên giúp đỡ thế nào mới có thể tránh được Trương Thúy Bình và Lâm Vĩnh Võ hai kẻ vô lương tâm này, chủ yếu là hai người này như một miếng cao dán trên da chó, dính vào một chút là không thể gỡ ra được. Cho nên dưới sự đề nghị của Trần Canh Năm mới đi tìm Hồ bá nhờ giúp đỡ.

Trần Canh Năm lặng lẽ theo dõi chuyện của Lão gia họ Liễu thì Lâm Thanh An không hề biết, mà chỉ biết sau khi mọi chuyện đã được làm thỏa đáng thì hắn đã tự mình đi tìm lão bản sòng bạc cùng Hồ bá.

Lâm Thanh An vừa nghe thấy thì trong lòng căng thẳng không thôi. Lão bản sòng bạc là ai, tương đương với địa đầu xà của trấn trên, loại người này đâu phải là những người như họ có thể chọc vào. Sự thật cũng xác nhận không phải như hắn lo lắng, lão bản sòng bạc kia không những không có bất kỳ giá nào mà còn đối với Trần Canh Năm khách khí đến không thể tả, tự mình bưng trà rót nước, Trần Canh Năm bên này nói gì thì là cái đấy.

Trần Canh Năm chính mình cũng rất nghi hoặc, nhưng Hồ bá chỉ nói với hắn là hắn làm người chính trực, chủ nhân luôn đề cập đến.

Không biết Trần Canh Năm có tin hay không, nhưng Lâm Thanh An hắn lại một chút cũng không tin, lời nói dỗ trẻ con này sơ hở quá lớn.

Bất quá Lâm Thanh An cũng không nghĩ quá nhiều, dù sao điểm đáng ngờ tổng sẽ có ngày chân tướng, chỉ cần không liên quan đến an nguy của họ thì hắn sẽ nhẫn nại tính tình chờ đợi.

Sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện xong kỳ thật Lâm Thanh An và Trần Canh Năm vẫn luôn trong lòng không yên. Nếu cứu Lâm Phán Nhi ra sau nàng lại quay về bên cạnh Trương Thúy Bình, thì loại chuyện này có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, chưa chắc cùng ngày đã bị lại đưa vào nhà họ Liễu.

Bất quá cũng may, rất đáng công, không bận việc vô ích.

Nàng tuy tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn có ý nghĩ của riêng mình, cũng biết mình trở về chỉ bị cha mẹ coi là bánh bao máu mà thôi.

Không lâu sau Lâm Tĩnh và Liễu Lả Lướt liền mang theo một phụ nhân trở về nơi ở, chuyện này Lâm Thanh An và họ vẫn là sau khi Lâm Tĩnh quay lại mới nói.

Đó là mẹ của Liễu Lả Lướt, lúc đó nhà họ Liễu đại loạn, Liễu Lả Lướt hết lòng khuyên nhủ mới vừa lừa lại gạt mang người ra ngoài.

Lâm Thanh An lúc này mới biết được nguyên lai sau khi họ đi rồi Lão gia họ Liễu bởi vì trả tiền không đủ nên đã thế chấp quá nửa cửa hàng và ruộng đất ra ngoài. Đại phu nhân nhà họ Liễu vốn đã bệnh tật quanh năm, trận cướp bóc này khiến bà lúc đó liền ngất xỉu, hạ nhân nhà họ Liễu cũng nhân cơ hội trộm bán mình khế chạy trốn khắp nơi.

Trải qua chuyện này, nhà họ Liễu xem như hoàn toàn suy bại, mặc dù còn chút gia sản thì cũng không có cách nào Đông Sơn tái khởi, dù sao Lão gia họ Liễu kia thích đánh bạc thành tánh, cũng không có nghề tinh nào, kết bạn người cũng ai nấy đều là mắt danh lợi, bên này không có tiền tài cũng không có phản ứng gì, có chăng cũng chỉ là muốn tính toán lừa hết gia sản cuối cùng của hắn.

Dưới gối tuy có hai cô con gái, nhưng Liễu Lả Lướt lại bị hắn bán đi, chính thê sinh ra cũng đã thành hôn sinh con từ sớm, nhưng cô gia kia là một thư sinh nghèo ngày thường còn phải dựa vào họ tiếp tế, cho nên hắn bây giờ là thực sự không nơi nương tựa.

Lâm Thanh An và Trần Canh Năm nghe xong cũng không có nhiều cảm xúc, cái Lão gia họ Liễu này đối với họ mà nói cũng không có giao thoa gì, nhưng nhân quả luân hồi, mặc dù hôm nay họ không gài bẫy thì ngày nào đó cũng sẽ có hậu quả xấu, cho nên cũng không cảm thấy mình có chỗ nào làm không đúng.

Buổi chiều cùng A Bảo tan học trở về sau Lâm Thanh An cũng tường thuật lại những chuyện đã xảy ra hôm nay cho họ nghe, chủ yếu là muốn nói cho Lâm Ngôn Phong nghe, làm hắn sau này không cần nhớ mong, một lòng đặt vào việc học là được.

Lâm Ngôn Phong hốc mắt đỏ như con thỏ nhìn Lâm Thanh An và Trần Canh Năm, còn chưa kịp mở miệng đã bị Lâm Thanh An một cái tát chụp qua, cảnh cáo nói: “Ngươi mà nói thêm câu cảm ơn linh tinh nào nữa thì đừng gọi ta là ca.”

Lời này vừa ra Lâm Ngôn Phong còn chưa kịp mím miệng đã bị A Bảo chặn lại thật chặt.

“Ca, ngươi quản không được ta giúp ngươi!”

A Bảo vẻ mặt nghiêm túc, phảng phất ôm lấy một trọng trách to lớn nào đó.

Cái biểu cảm nhỏ này chọc cho Trần Canh Năm và Lâm Thanh An đều không nhịn được cười, mà Lâm Ngôn Phong cũng cong khóe mắt lên, đối với hành động của A Bảo cũng không nửa điểm trách cứ.

Ngay lúc người một nhà hòa thuận vui vẻ thì ngoài phòng truyền đến tiếng la dồn dập của Trương Thúy Bình.

back top