Tạo phản là một môn nghệ thuật.
Tuyệt đối không phải là tùy tiện dựng một cây cờ, tìm vài người đến đánh nhau là xong.
Ta phải tìm được một lý do khiến thiên hạ bách tính đều tin phục! Phải sư xuất hữu danh!
Trước án thư, ta gãi tai bứt tóc mà vẫn không nghĩ ra được một lý do chính đáng nào.
Nói tên Hoàng đế chó má kia cướp người ta yêu?
Không được, sử sách sẽ viết ta thành một tên Vương gia ngốc nghếch không có đầu óc.
Mắng hắn là bạo quân?
Càng không được.
Vị Hoàng huynh mà ta chưa từng gặp mặt, do bị bệnh nên từ nhỏ được nuôi dưỡng ở ngoại cung kia, đại danh của hắn ta đã nghe đến như sấm bên tai.
Giảm nhẹ thuế má, tra xét trừng trị tham quan, rõ ràng là một minh quân.
Nghĩ tới nghĩ lui, ta suy sụp.
Cây bút lông trong tay cũng rơi xuống đất. Ta cúi người nhặt, lại chạm phải một bàn tay to lớn xương ngón rõ ràng.
Ngón trỏ hắn khẽ cong, cuộn cây bút lên rồi đứng dậy. Vạt áo hắn, không biết là cố ý hay vô tình, lướt nhẹ qua gò má ta…
「Vương gia đang bực bội điều gì?」
Niệm An xòe lòng bàn tay ra trước mặt ta, cây bút an tĩnh nằm trong lòng bàn tay hắn.
Ta vươn tay lấy, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay hắn.
Thân thể hắn dường như khẽ run lên, hàng mi cũng theo đó mà rung động.
Ta không để ý, cắn đầu bút, tiếp tục vò đầu bứt tóc.
「Ngươi bảo ta tạo phản, ngươi nói ta tạo phản vì lý do gì đây?」
「Đơn giản.」
Hắn khẽ phun ra hai chữ, ánh mắt chứa ý cười nhìn ta, nói: 「Cứ nói hắn ưa thích nam sắc, ức h.i.ế.p nữ tử, không xứng kế thừa ngôi vị tổ tiên!」
Ta: ???
「Chuyện này… chuyện này không hay lắm đâu?」
Ta có chút chột dạ.
Hồ đồ nói bậy như vậy cũng không phải tác phong của ta a!
「Rất tốt.」
Hắn mặt không đỏ, tim không đập mà đáp lời ta.
Ta hít một hơi khí lạnh.
Được… được rồi.
Vì Chiêu Quân, ta liều mạng!
