Đã có cớ để tạo phản.
Ta chỉnh đốn trang phục, dẫn theo hai vạn binh mã thẳng tiến Kinh thành.
Vừa ra khỏi cổng thành.
Niệm An đưa tay chặn ta lại.
「Vương gia, chưa vội đến Kinh thành.」
Hắn cười mắt cong cong, tâm tình dường như rất vui vẻ.
Ta thì không vui chút nào.
「Ý gì đây? Ngươi ngày nào cũng bảo ta tạo phản, không đi Kinh thành thì đi đâu?」
Ta tức tối trừng hắn.
Tên trọc đầu c.h.ế.t tiệt này, dưới ánh nắng chói lọi như vậy.
Còn dám cười với ta sao?
Hắn không nhanh không chậm giải thích.
「Ta nghe nói vùng Lũng Nam có người tạo phản.」
「Hiện giờ binh mã của chúng ta còn quá ít. Có thể đến Lũng Nam thu phục nghịch đảng, tăng cường binh lực.」
Trong mắt hắn lóe lên một tia tinh quang.
Ta rít một tiếng.
Có chút nhát gan.
Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ biết ăn uống vui chơi.
Làm sao biết cầm quân đánh trận chứ?
Đặc biệt là những tên hãn phỉ ở Lũng Nam.
Ta căn bản không phải là đối thủ được không!
Nghĩ tới nghĩ lui.
Ta rụt rè thăm dò bằng giọng nói nhỏ nhẹ:
「Hay là, chúng ta bỏ qua đi?」
「Hửm?」
Lông mày hắn cau lại, khẽ ngước cằm nhìn ta.
Hình như đã nhìn thấu tâm tư ta.
「Yên tâm, có ta ở đây, ngươi rất nhanh sẽ đến được Kinh thành.」
「Tìm được Chiêu Quân của ngươi!」
Hắn cắn rất mạnh hai chữ Chiêu Quân.
Ta không hiểu ý hắn là gì, nhưng nghe lời này thì lá gan lớn hơn rất nhiều.
Niệm An không có tài cán gì khác.
Nhưng trừng trị người khác thì hắn rất giỏi.
Có hắn dẫn đầu, chúng ta rất nhanh đã đến Lũng Nam.
Vùng Lũng Nam bị nghịch đảng Hàn Triết giày vò đến mức dân chúng lầm than.
Xương khô rải rác khắp phố phường.
Bách tính khổ không thể tả.
Chúng ta đóng trại bên ngoài thành.
Đêm đầu tiên, Niệm An đã triệu tập đại tướng mà mẫu phi ta để lại để bàn bạc cách công thành.
Bảy tám người vây quanh sa bàn.
Ta buồn ngủ đến mức cứ gật gù.
Đại tướng Mông Ngọc hỏi ta kế sách của hắn có khả thi không.
Ta theo bản năng nhìn sang Niệm An bên cạnh.
「Các ngươi cứ bàn bạc với hắn là được rồi.」
Nói xong, ta ngồi trên ghế bắt đầu gật đầu liên hồi.
Trong lúc ý thức mơ hồ.
Niệm An dùng tay đỡ lấy cằm ta đang gật gù loạn xạ.
Hắn không quay đầu lại, tiếp tục bàn bạc kế sách với các tướng lĩnh.
Tay hắn lạnh lạnh.
Ta tỉnh táo lại, ngước mắt nhìn bóng lưng hắn.
Hắn rất cao.
Thân hình gầy gò.
Mặc bộ Tăng phục bình thường.
Nhưng vô cớ tạo ra một khí thế coi thường thiên hạ.
Ta nghiêng đầu.
Chắc chắn là ta buồn ngủ quá nên hồ đồ rồi.
Một Hòa thượng lấy đâu ra khí thế?
Nhất định là ta quá buồn ngủ.
