Thời gian trôi qua, Nam Mục ngủ càng ngày càng không yên phận.
Hết gác tay gác chân lên người tôi, lại vùi đầu vào cổ tôi, thỉnh thoảng bàn tay đẹp đẽ kia còn vô thức đặt vào những chỗ không nên đặt.
Tôi nghĩ, có lẽ là vì tin tưởng tôi, nên Nam Mục càng thêm thoải mái.
Đây là một điều đáng mừng.
Nhưng tôi là một chàng trai trẻ chưa từng trải, không chịu nổi sự trêu chọc.
Chưa nói đến việc bị Nam Mục sờ mó, chỉ cần anh hơi lại gần một chút là đã gây ra phản ứng không nhỏ trong tôi rồi.
Cảm nhận nhiệt độ cơ thể đang đến gần, tôi siết chặt hai nắm tay, cố gắng kiềm chế những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
So với mấy đêm trước, Nam Mục đêm nay ngủ đặc biệt không yên, ngón tay anh thậm chí còn men theo mép chun quần mà thò vào trong.
Nhiệt độ cơ thể truyền đến, tôi khó chịu đến mức toàn thân căng cứng.
Nửa đêm, tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa, lén lút trèo xuống giường đi vào phòng tắm.
Nửa giờ sau, tôi lau khô tay đã rửa sạch từ phòng tắm bước ra.
Thấy Nam Mục vẫn còn ngủ, tôi nhẹ nhàng di chuyển, sợ làm anh tỉnh giấc.
Tôi mò mẫm bò vào trong chăn.
Mò mẫm, tôi chạm phải một thứ gì đó trơn nhẵn.
Ấm áp, rất dai…
Tôi lập tức nhận ra đó là gì, nhưng khi tôi muốn rút tay lại thì đã quá muộn.
Nam Mục, người vừa nãy còn đang ngủ say, đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy tóc tôi kéo tôi lại gần anh.
Mùi sữa tắm quen thuộc bao quanh chúng tôi, ngay sau đó, tôi ngửi thấy mùi kem đánh răng quen thuộc.
“Ân Viễn, có phải em hơi quá chậm chạp rồi không?”
Hành động của Nam Mục rất mạnh mẽ, anh hấp tấp nói một tiếng “Há miệng” rồi hôn lên.
Đợi đến khi nụ hôn kết thúc, tôi mới có cơ hội hỏi được một câu:
“Nam Mục… chuyện này… có phải hơi nhanh quá không?”
Nam Mục đang l.i.ế.m môi hồi vị “phì” cười một tiếng.
Anh liếc nhìn xuống phía dưới tôi một cái, rồi lại đưa mắt nhìn thẳng vào tôi.
“Vậy em cứ nằm yên đi.”
Nói xong, Nam Mục ấn tôi xuống giường, chủ động lật người nằm đè lên tôi.
“Anh tự làm.”
