“Không được, không được…” Tôi mặt đỏ bừng bừng nhìn Nam Mục cởi bỏ lớp vải.
Nam Mục búng nhẹ vào “thứ đang tinh thần” của tôi: “Em nghĩ lời em nói có đáng tin không?”
Nhìn cảnh tượng trước mắt, mắt tôi trợn tròn.
Nam Mục rõ ràng không có thời gian để ý đến tôi, tất cả sức lực đều tập trung vào việc làm sao để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhìn Nam Mục từ từ và khó khăn, tôi nuốt nước bọt.
“Giơ tay lên, đỡ lấy anh.”
Tôi nghe lời đỡ lấy Nam Mục.
Nhẫn nhịn cơn đau mạnh mẽ qua đi, vẻ mặt của Nam Mục và tôi mới dần thả lỏng.
Cảm nhận khoái cảm kỳ lạ đó, hốc mắt tôi dần đỏ lên, nước mắt rơi lã chã.
Nam Mục bị tôi chọc cười.
“Em khóc cái gì? Người ngoài không biết còn tưởng người bị đè là em đấy?”
Nghe Nam Mục nói, nước mắt tôi rơi càng dữ dội hơn.
“Sướng quá Nam Mục.” Tôi véo Nam Mục, nước mắt lưng tròng, “Sướng quá, cảm giác như sắp sướng c.h.ế.t luôn rồi.”
“Em vẫn còn sống mà?”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi không lừa anh đâu.”
Nam Mục cười khẩy một tiếng, chưa kịp nói lời nào trêu chọc tôi thì đã bị tôi phản công đè xuống dưới.
Sự thay đổi về mặt ép sát khiến Nam Mục cứng đờ cả người, năm ngón tay bám vào cánh tay tôi cũng để lại vài vết hằn sâu.
Tôi vừa khóc vừa dùng lực, muốn dùng cách này để Nam Mục trải nghiệm cảm giác của tôi.
“Chính là góc độ này, anh thử xem…”
Sau này, Nam Mục thật sự suýt chút nữa “sướng chết”.
