NHẶT ĐƯỢC SẾP TỔNG TÀI Ở BÃI RÁC

Chương 4

Có lẽ vì cảm thấy áy náy khi không làm gì cả, Nam Mục đề nghị muốn chia sẻ một số việc nhà, chẳng hạn như bữa sáng và bữa tối.

Tôi vô cùng kỳ vọng vào tay nghề của Nam Mục, không ngừng khích lệ tinh thần anh.

Cho đến khi Nam Mục bưng ra vài đĩa… than hóa, tôi im bặt.

Nam Mục hình như cũng biết đồ mình làm không ngon, không thèm nhìn lấy một cái, để lại câu “Cậu ăn đi, tôi ăn no rồi” rồi đi ra ngoài tản bộ.

Ngày hôm sau, Nam Mục lại nói muốn giúp tôi giặt quần áo.

Trong nhà không có máy giặt, Nam Mục bèn học theo tôi, ngồi xổm dưới đất dùng tay vò.

Giặt xong, Nam Mục bưng chậu lên lầu phơi quần áo, quên khóa vòi nước, suýt chút nữa làm ngập nhà.

Vài ngày sau nữa, Nam Mục nói muốn giúp tôi dọn dẹp nhà cửa.

Ở độ cao bảy tầng lầu, Nam Mục không hề sợ hãi mà dẫm lên bệ cửa sổ, nửa thân người thò ra ngoài cửa sổ.

Cảnh tượng đó làm tôi hồn vía lên mây, chẳng kịp bận tâm đến đồ đang cầm trên tay, vội vàng đặt sang một bên rồi chạy đến cửa sổ ôm Nam Mục kéo vào.

Sau này, mỗi lần tôi định làm việc gì, tôi luôn nhét Nam Mục vào trong chăn đã được dọn sẵn rồi mới đi làm việc nhà.

Nam Mục, người muốn dùng việc nhà khác để giúp tôi giảm bớt gánh nặng, tỏ ra rất bất mãn, thường xuyên bò ra khỏi chăn, đứng bên cạnh nhìn tôi vẻ khó chịu.

“Tôi không mệt.” Tôi vừa cắt trái cây vừa giải thích.

Nam Mục tỏ vẻ nghi ngờ, cau mày sâu hơn.

“Thật mà, anh về ngồi đợi tôi đi, anh cứ đứng đây nhìn tôi, tôi sợ tôi cắt vào tay mất.”

Nam Mục bán tín bán nghi rời khỏi bếp, trở lại giường ngồi xuống.

Sau khi Nam Mục đi, tôi mới xoa xoa vành tai đang nóng bừng của mình.

Mang trái cây đã cắt ra đặt trước mặt Nam Mục, tôi ngồi xổm bên cạnh anh đợi lời nhận xét.

“Đây là trái cây vừa hái theo mùa, ông chủ nói đây là loại ngọt nhất ở cửa hàng, anh nếm thử đi.”

Tôi bật chiếc máy sưởi mini đã bị Nam Mục tắt đi, điều chỉnh hướng về phía chăn đệm.

Vì mùa đông hầu hết tôi ở trường, nên tôi không đóng tiền sưởi.

Mấy năm nay, tôi đã quen với nhiệt độ ở đây, nhưng Nam Mục rõ ràng vẫn chưa thể quen được, cả ngày tay chân anh lạnh ngắt, như thể vừa được vớt từ dưới hầm băng lên.

Tôi tiện tay ôm lấy bàn chân lạnh lẽo của Nam Mục vào lòng, dùng hơi ấm từ bụng mình để làm ấm chân cho anh.

Nam Mục vùng vẫy vài cái, nhưng không thoát ra được.

Có lẽ vì đã có kinh nghiệm mấy lần trước tôi ôm chân anh không buông, Nam Mục không làm những việc vô ích nữa, để mặc tôi sưởi ấm chân cho anh.

Nam Mục xiên một miếng trái cây nhưng không ăn ngay, mà nhìn về phía tôi đang ôm chân anh.

Anh xoay cổ tay, miếng trái cây được nhét vào miệng tôi.

“Ân Viễn, đã có ai nói cậu giống một loài động vật nào chưa?”

Tôi vừa nhai vừa lắc đầu, sốt ruột ra hiệu cho anh tự ăn đi.

Nam Mục tiếp tục nói.

“Chó ta, loại chó nhỏ luôn thích quấn quýt quanh chủ nhân.”

Tôi vội vàng nuốt thức ăn trong miệng, thận trọng hỏi: “Anh ghét à?”

Cần phải biết rằng, không phải ai cũng thích chó con, huống chi là chó ta ở nông thôn.

Ngón tay ấm áp tiến đến, Nam Mục gãi nhẹ cằm tôi, giọng nói như đang dỗ dành nhưng cũng mang chút ý xấu:

“Không ghét, đáng yêu lắm.” Nam Mục nhai trái cây, ánh mắt thẳng tắp nhìn tôi, “Tôi rất thích.”

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

 

back top