NHẶT ĐƯỢC SẾP TỔNG TÀI Ở BÃI RÁC

Chương 6

Buổi sáng, tôi lại ngẩn người lần nữa.

Lại bị bẩn rồi.

Tôi nhẹ nhàng rời khỏi giường, lục trong ngăn kéo tìm quần áo thay rồi đi vào phòng tắm.

Tôi ngồi xổm dưới đất, vừa vò quần vừa hồi tưởng lại kết quả tìm kiếm tối qua.

Việc đàn ông yêu đàn ông bây giờ không còn hiếm, nhưng vấn đề là không phải người đàn ông nào cũng chấp nhận ở bên một người đàn ông khác.

Mặc dù Nam Mục thân thiết với tôi, luôn thích trêu chọc tôi, nhưng chỉ dựa vào những điều này, tôi không dám khẳng định anh thích tôi, hay chỉ là xem tôi như một người bạn rất thân mà thôi.

Nghĩ đến đây, sự hưng phấn trong lòng giảm xuống.

Tôi cúi gằm mặt, vò mạnh chiếc quần ngủ bị làm bẩn kia.

Lúc tôi giặt xong, Nam Mục đã dậy rồi.

Vẻ mặt chưa tỉnh ngủ hoàn toàn có chút ngơ ngác, tốc độ di chuyển ánh mắt cũng rất chậm chạp.

Tôi không dám nhìn nhiều, phơi quần áo xong là chui ngay vào bếp.

“Ân Viễn, chỗ cậu làm thêm còn thiếu người không?”

“Anh muốn đi làm thêm với tôi à?”

“Ừm.”

“Sao có thể được?” Tôi theo bản năng phản đối.

Hơn nữa…

Tôi lén nhìn Nam Mục một cái.

Khả năng làm việc chân tay của Nam Mục không giống kiểu người có thể quen với việc đi làm thêm, không kiếm được tiền thì không sao, nhưng nếu làm hỏng thứ gì đó phải đền thì thật đau đầu.

“Không sao đâu, anh cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Không thể để cậu một mình gánh vác chi phí sinh hoạt của hai người được.”

“Hơn nữa…”

Nam Mục vén vạt áo lên.

Phần lớn cơ bắp lộ ra ngoài, đang phập phồng mạnh theo hơi thở.

Tôi siết chặt xẻng xào, ngay cả món ăn trong nồi cũng quên xào.

“Tôi đâu phải người tàn tật.”

Anh thích thú đánh giá biểu cảm của tôi.

“Cơ thể tôi…” Ngón tay móc vào mép quần ngủ, Nam Mục kéo nhẹ xuống một chút, để lộ hai đường nhân ngư tuyến cho tôi thấy.

“Rất săn chắc đấy.”

Đầu mũi tôi nóng lên, dường như có chất lỏng nào đó chảy ra.

 

back top