Về đến nhà vào giờ ăn tối, phòng ăn đặc biệt náo nhiệt.
Chú Tiêu và Tiêu Thịnh đều đã đi công tác về.
Ngoài ra, còn có vài vị khách lạ.
Chú Tiêu gọi tôi ngồi vào chỗ, tôi ngồi đối diện Tiêu Thịnh.
Tiêu Thịnh ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn tôi, tôi cố ý phớt lờ.
【Tại sao Bảo bối nhỏ không trả lời tin nhắn của tôi?】
【Là tôi làm sai điều gì sao?】
Tiếng lòng của Tiêu Thịnh rõ ràng truyền vào tai tôi.
Chưa kịp suy nghĩ kỹ, chú Tiêu đã cười giới thiệu:
"A Diên, đây là hàng xóm cũ của ba, chú Lâm và dì Trương."
Tôi lần lượt chào hỏi.
Chú Tiêu lại nhìn cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh Tiêu Thịnh:
"Đây là Lâm Ân, con gái của chú Lâm."
Lâm Ân có vẻ hơi lơ đãng, cho đến khi mẹ cô ấy đẩy cô ấy một cái, cô ấy mới tươi cười nhìn tôi:
"Chào em, em trai A Diên."
Tôi mỉm cười với Lâm Ân, bưng chén canh trên bàn uống một ngụm.
Mẹ tôi tiếp tục nhiệt tình sắp xếp:
"Tiểu Ân có bạn trai chưa? Dì nhớ Lão Tiêu nói, con và A Thịnh là thanh mai trúc mã đúng không?"
"Keng" một tiếng.
Chén canh trượt khỏi tay tôi, rơi xuống đùi, nước canh văng tung tóe khắp nơi.
Trong lòng như bị kim châm, một cảm xúc khó tả nhanh chóng lan khắp cơ thể.
"Xin lỗi, mọi người cứ ăn tiếp, con đi..."
Chưa nói hết lời, mẹ tôi cau mày ngắt lời: "Đi đâu? Có chút chuyện nhỏ đừng làm mất hứng của mọi người."
Chú Tiêu lén lút kéo tay mẹ tôi.
"Không được đi." Mẹ tôi nghiêng người, mặt lạnh lùng.
Nhưng mẹ ơi, quần con ướt hết rồi, da chân con đau rát lắm.
Mũi tôi cay cay, tôi mím chặt môi, cuối cùng không nói ra.
Vì tôi biết, nói ra cũng vô ích.
Tôi chớp mắt, cố gắng chịu đựng cơn đau rát ở chân, cứng nhắc gắp một đũa rau.
Giây tiếp theo, cơ thể tôi đột nhiên lơ lửng.
Tôi kinh ngạc quay đầu, phát hiện Tiêu Thịnh đang căng mặt, cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy đầu gối tôi.
Lâm Ân cắn môi, ánh mắt khó tin xen lẫn một tia hưng phấn.
Tôi xấu hổ xen lẫn bực bội, kéo cổ áo anh muốn giãy ra:
"Thả em ra."
"Đừng động."
Bàn tay ở chỗ khuất ổn định đỡ tôi, lực đạo mang theo cơn giận mỏng manh.
Bàn tay kia vòng qua eo tôi không nói tiếng nào ấn đầu tôi vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi căn bản không kịp phản ứng.
Đầu óc trống rỗng.
"Mọi người dùng bữa từ từ, con đưa A Diên lên lầu trước."
Tiêu Thịnh hiếm khi nổi giận, sắc mặt âm trầm, giữa hai lông mày chứa đựng bão tố.
Ánh mắt chú Tiêu đầy ẩn ý, suy tư gật đầu: "Đi đi."
Bước chân anh vững vàng và mạnh mẽ.
