NHỜ ANH KẾ ĐÓNG PHIM ĐAM MỸ, AI NGỜ LẠI NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG CỦA ANH ẤY

Chương 9

Đệm giường hơi lún xuống, Tiêu Thịnh nhẹ nhàng đặt tôi lên giường.

Anh cúi người sát lại, đưa tay kéo dây quần tôi, định kiểm tra vết thương của tôi.

Khuôn mặt Tiêu Thịnh ở rất gần, hơi thở ấm áp phả vào mặt tôi.

Chưa kịp đẩy anh ra, những ý nghĩ không nên có đã len lỏi vào đầu tôi trước.

Tôi kinh hãi ấn tay anh lại, giọng nói run rẩy:

"Anh, anh muốn làm gì? Em là em trai anh."

Tiêu Thịnh lạnh lùng liếc tôi một cái, giọng điệu bình tĩnh:

"Cởi quần ra, bôi thuốc."

Anh nói rồi định bẻ tay tôi ra. Tôi cắn chặt môi dưới, cố chấp ấn c.h.ặ.t t.a.y anh.

Giống như đang giận dỗi với anh.

Cơn giận của Tiêu Thịnh đột nhiên tan biến, bất lực thở dài một hơi, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới của tôi:

"Đừng cắn môi."

"Không đau sao?" Giọng nói ôn hòa, mang theo sự an ủi.

Vỏ bọc cứng rắn như bị nứt ra một khe hở, tôi mím môi, khó khăn buông tay.

Chiếc quần được cẩn thận kéo xuống, để lộ mảng đỏ lớn trên đùi. May mắn là canh không quá nóng, không bị rộp.

Đồng tử Tiêu Thịnh co lại, đôi mắt đen láy trong veo tràn đầy sự đau lòng.

Anh mím chặt môi, nhanh chóng lấy thuốc mỡ trị bỏng đến.

"Anh, em tự làm được, anh đi ăn cơm đi."

"Đau không?" Anh nhẹ nhàng thổi vào vết thương, giọng điệu dịu dàng.

Lòng tôi ấm áp, nhỏ giọng nói: "Đau."

Ngón tay chấm thuốc mỡ, Tiêu Thịnh cẩn thận bôi thuốc lên vùng da đỏ ửng.

Cảm giác khác lạ và thuốc mỡ mát lạnh đan xen vào nhau, khiến tôi không kìm được khẽ rên lên.

Ngón tay Tiêu Thịnh khựng lại, yết hầu khẽ động, mặt không đổi sắc tiếp tục bôi thuốc.

Giây tiếp theo, tiếng lòng khiến người ta mặt đỏ tía tai vang lên trong đầu tôi:

【Da Bảo bối nhỏ thật trắng.】

【Muốn... liếm.】

Không khí đột nhiên nóng lên.

Bụng dưới nóng rực, tôi khô miệng nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của anh.

Khoảnh khắc lý trí sụp đổ, một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu:

Vì anh muốn trêu chọc tôi, chi bằng để tôi nắm quyền chủ động.

Dù sao thì... tôi thực sự rất thích sự thân mật với anh.

 

back top