“Ái!” Omega kinh hãi, không phản ứng kịp: “Diêm Xuyên!” Cậu hô to một tiếng hướng về phía người đàn ông, lại vội vàng nói với Hội trưởng: “Xin lỗi, Hội trưởng, nhà tôi, có chút việc, tôi phải đi trước, rồi! Xin lỗi xin lỗi…”
Cậu vừa nói vừa bước nhanh hơn đuổi theo.
Diêm Xuyên cao hơn cậu rất nhiều, chân cũng dài hơn cậu, cậu phải chạy chậm mới không bị mất bóng dáng.
Đi đến bên cạnh xe, Diêm Xuyên càng nghĩ càng giận, nhấc chân nhằm vào cửa xe “Phanh!” Chính là một cú đá.
Sức lực anh cực lớn, cho dù có chút thu liễm, tấm sắt cũng bị anh đá lõm vào một lỗ to.
Người đàn ông hít một hơi thật sâu, bực bội đi vào ghế lái, cà vạt lỏng lẻo trên cổ bị anh mặt đen một phen kéo xuống, tiện tay ném tới ghế sau.
Mẹ nó, Diêm Xuyên anh khi nào lại hèn nhát như vậy, lưu lạc đến mức phải đi tranh giành tình cảm với một tên nhóc ranh. Một bụng lời nói thô tục tuôn ra.
Lâm Thính Vũ đến chậm rãi, dừng lại bên cạnh xe thở hổn hển, mơ hồ nhìn thấy cái gì, mở đèn điện thoại chiếu vào xe.
Cả người sợ ngây người, đôi mắt hạnh tròn xoe chớp vài cái, xót của thật sự.
Cái tên đàn ông thối này, yên lành lấy xe trút cái gì giận! Làm gì tính tình lớn như vậy!
Cậu mím môi tức giận ngồi vào ghế phụ, trong lòng cảm xúc phức tạp, cánh tay khoanh trước ngực, chờ đối phương mở miệng nói chuyện.
Diêm Xuyên lúc này cũng không nhân nhượng, mắt nhìn thẳng, khóa cửa xe, đạp ga trực tiếp lái đi.
Không khí yên tĩnh một lúc lâu, cuối cùng Omega không nhịn được.
“Anh không nói lý!” Cậu khô khan nói: “Không thể, thuyết phục!”
Quả thực không thể hiểu nổi, cậu chỉ là cùng bạn học ra ngoài chơi, làm gì phản ứng lớn như vậy, đúng là quá chuyện bé xé ra to.
“Tôi không nói lý?” Diêm Xuyên vừa nhìn ven đường vừa nắm vô lăng lái xe, chạy trên con đường nhỏ trong núi, người cũng bị chọc cho cười ra.
Anh thầm than một tiếng, mấy lần muốn nói lại thôi, nghẹn muốn chết.
Im lặng mấy giây sau, lời cãi nhau nghẹn lại trong bụng, anh giận dữ nói: “Thắt dây an toàn vào!” Tiện thể mở điều hòa ấm lên, sợ cậu mặc ít, nửa đêm ở núi sâu rừng già bị cảm lạnh.
Lâm Thính Vũ không ngờ anh lại nói ra câu đó, không theo lẽ thường, cậu liếc người đàn ông một cái, thành thật thắt dây an toàn.
Một bộ biểu cảm buồn bực nhỏ, trước kia rõ ràng đều là anh chủ động thắt cho mình, hừ…
Độ cong môi mỏng của Diêm Xuyên rất nhỏ hướng xuống, mắt đen mang theo sự ổn trọng thong dong.
Căn cứ nguyên tắc người yêu nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều, anh không nên giận dỗi ấu trĩ theo cậu, anh thay đổi một loại phương thức cùng cậu giao tiếp tử tế.
Không ngờ thằng nhóc kia lại càng nói càng khiến anh giận, kết quả cuối cùng lại đều là lỗi của anh. Hai người lại bắt đầu không ai nhường ai cãi nhau.
“Em không ngủ, cùng nam, một cái, lều trại! Chẳng lẽ cùng, con gái ngủ sao?!” Lâm Thính Vũ bất mãn nói: “Em cùng cậu ta, đều là nam!”
Cãi nhau xong, Omega lại chợt nhận ra có gì đó không đúng, cậu đột nhiên im miệng, ánh mắt nhuốm chút chột dạ, khí thế kiêu ngạo nháy mắt thu liễm.
Diêm Xuyên chuyên tâm lái xe, không chú ý tới phản ứng của cậu bé, chỉ lo cãi trả: “Nam thì sao?! Nam có thể làm em mang thai biết không?”
Anh hiểu rõ hai người họ đã ở bên nhau như thế nào, không phải không yên tâm người yêu, mà là không yên tâm người khác.
Bà xã anh mê người như vậy, có sức hấp dẫn như vậy, lớn lên đẹp như vậy, vẻ thuần khiết ngây thơ đến mất hồn, đến lúc đó bị người ta chiếm đoạt cũng không biết là chuyện gì.
“……” Lâm Thính Vũ á khẩu không trả lời được. Cậu đến đây mấy năm, vô thức đã quen với cách sống ở đây, không nghĩ tới mặt này.
“Chính là…” Cậu buồn khổ mở miệng, muốn vì sự trong sạch của mình biện hộ vài câu.
Diêm Xuyên chỉ coi cậu vẫn là chưa từ bỏ ý định, c.h.ế.t sống không cho rằng mình có vấn đề.
Nghiêm túc lái xe đồng thời nghĩ đến cái gì nói cái đó, dùng cách đặt mình vào hoàn cảnh người khác, đổi vị trí để giao lưu.
“Vậy dựa theo suy nghĩ này của em, anh có phải ngày mai cũng có thể tổ chức công nhân team building, tìm một cậu nhóc trẻ tuổi trong công ty chúng ta, tình tứ ngủ riêng với nhau, dù sao mọi người đều là nam, em đồng ý sao?”
Omega trừng lớn hai mắt, kinh ngạc ngay tại chỗ.
Đoạn lời nói này tạo ra sự đả kích lớn, gần như làm cậu đánh mất khả năng suy nghĩ.
Ủy khuất, thương tâm, thất vọng, cùng đủ loại cảm xúc bất an lên đến đỉnh điểm.
Anh sao có thể nói ra lời như vậy?! Bọn họ đều kết hôn rồi! Thật giống như anh thật sự chuẩn bị làm ra loại chuyện này vậy.
“Kia làm sao, được chứ?!” Cậu ủy khuất nói.
“Ồ, chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn.” Diêm Xuyên vẫn chưa phát hiện ra, bá đạo mở miệng: “Em được, tôi lại không được.”
“Tình tứ, tính chất, có thể giống nhau sao?!” Omega mũi cay xè, vành mắt trong nháy mắt đỏ lên: “Anh đồ hỗn đản!”
Nghe thấy tiếng chửi rủa mang theo tiếng khóc nức nở, Diêm Xuyên mới run lên, nhận thấy không ổn, hoảng loạn quay đầu nhìn cậu bé một cái.
Cũng chính là cái liếc mắt này, nước mắt Lâm Thính Vũ chứa đầy ào ào rơi xuống, tức giận đến mức n.g.ự.c khó chịu không khống chế được nức nở, phát ra tiếng thở dốc thấp và khàn.
Diêm Xuyên ý thức được lời mình nói quá mức rồi, hoảng đến mức giảm tốc độ xe, lái chậm rãi, nhanh chóng dỗ người. Bà xã vừa khóc anh liền hết cách.
“Anh nói đùa! Đừng khóc Tiểu Vũ, bảo bối,” anh đưa một tay ra, ý đồ lau nước mắt cho cậu: “Ông xã sai rồi, thật sai rồi! Anh chỉ là làm một sự so sánh!”
Omega quay mặt đi không cho anh chạm vào, tự mình co rúc lại trên chỗ ngồi, dùng ống tay áo đáng thương chà lau.
Người đàn ông bất đắc dĩ, chỉ có thể tấp vào lề đường dừng lại. Tháo dây an toàn, nhanh chóng rút ra một tờ khăn giấy, cúi người qua hết sức cẩn thận dỗ dành.
“Ôi chao bảo bối, đừng khóc, anh là đồ hỗn đản, đồ đại hỗn đản, được không?” Bàn tay anh nâng khuôn mặt nhỏ của cậu, ngữ khí mềm mại đau lòng cực kỳ: “Ông xã chỉ là nói bừa nói bạ, hay là em đánh anh một trận? Đánh anh một trận giải giận.”
Nói rồi hôn lên đôi mắt cậu bé, hôn lấy nước mắt, còn bắt tay cậu hướng về phía người mình vung.
Lâm Thính Vũ ngừng khóc thút thít, khụt khịt phun tức, dùng đôi mắt ngập nước trừng anh, cằm gầy nhọn vì ủy khuất căng chặt.
“Anh về sau, không được nói, lời như vậy nữa.” Cậu giống như thật sự có chuyện đó, thút thít nói: “Cũng không thể, làm loại chuyện này.”
Diêm Xuyên vội vàng gật đầu, thái độ thành khẩn hối lỗi kịp thời: “Không nói không nói, anh thật sự chỉ là tùy tiện nói thôi.” Em còn coi là thật.
“Nói cũng, không được!” Omega nghiêm túc nói.
Diêm Xuyên liên tiếp mấy cái được, kéo người vào lòng, lại một trận hôn thật sâu, dỗ thật ngọt.
Lâm Thính Vũ dựa vào n.g.ự.c người đàn ông, lý trí dần dần thu hồi, sắp xếp suy nghĩ, cũng hiểu được vấn đề trong giao tiếp của họ, đối phương bận tâm chính là cái gì.
“Em cùng cậu ấy, chỉ là bình thường, bạn học,” cậu rầu rĩ giải thích: “Hơn nữa, cậu ấy hẳn là, thích con gái, mới phải.”
Diêm Xuyên bị sự ngây thơ của người trong lòng chọc cho bật cười, bàn tay vuốt lưng cậu không ngừng.
Mở miệng: “Em lại biết cậu ta thích con gái? Cậu ta đã gặp bạn gái của cậu ta chưa?”
“?” Lâm Thính Vũ trầm mặc bừng tỉnh, đôi mắt ướt dầm dề nhìn anh: “Cái đó thì, không có đâu.”
Thôi được…
“Em về sau, sẽ chú ý…” Cậu làm nũng hứa hẹn.
Lòng Diêm Xuyên mềm nhũn, đối với đôi môi ướt át của cậu bé tàn nhẫn hôn một cái: “Ngoan bảo bối.”
Khuôn mặt Omega phiếm hồng, cũng không biết là do khóc hay là xấu hổ, có chút ngượng ngùng đẩy người đàn ông ra, tự mình ngồi thẳng.
“Anh lái xe đi, em không khóc, nữa đâu.”
Diêm Xuyên xoa nhẹ đầu cậu, một lần nữa thắt dây an toàn, tiếp tục lái.
Lâm Thính Vũ nhìn quang ảnh mờ mờ của lá cây cùng thảm thực vật ngoài cửa sổ, mơ mơ hồ hồ gian giống như hiểu ra cái gì.
Đôi mắt hạnh cậu lấp lánh chớp vài cái, quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông chuyên tâm lái xe.
“Diêm Xuyên,” cậu mềm mại gọi anh, ngây thơ hỏi: “Anh có phải, đang ghen, nha?”
