Vấn đề bất ngờ này, hỏi đến Diêm Xuyên trở tay không kịp, cứng đờ một giây, biểu tình thong dong có chút không tự nhiên.
“.... Không có.” Anh thề thốt phủ nhận.
Cho dù anh không thừa nhận, Omega cũng thoáng chốc hưng phấn lên, giống như phát hiện một bí mật lớn tày trời.
“Anh chính là, ghen tị!” Cậu chắc chắn nói, nghiêng người con ngươi sáng lấp lánh nhìn chằm chằm người đàn ông, ý cười rạng rỡ: “Có phải không? Có phải không! Là không, là?!”
Diêm Xuyên bị cậu làm phiền không có cách nào, khóe môi không nhịn được bất đắc dĩ cười, tức giận gật đầu: “Đúng!” Anh lái xe, đúng lý hợp tình, nghiến răng nói: “Có thể không ghen sao! Bà xã tôi cùng người khác ngủ chung một chỗ.”
Một trận tê dại sảng khoái cảm, từ tim Lâm Thính Vũ như tên lửa nổ tung, xuyên thấu toàn thân cho đến cuối cùng.
Cậu che miệng cười khanh khách, vai giật giật rung động, cả người như được ngâm mình trong hũ mật vậy, ngọt ngào.
Bị bà xã chọc thủng như vậy, Diêm Xuyên mắt mang ý cười, sự quẫn bách ngắn ngủi qua đi, anh vẫn cẩn thận xem đường chú tâm điều khiển.
Một lúc lâu, Omega vui vẻ đủ rồi, cậu cắn cắn môi đỏ ửng, nhìn về phía sườn mặt lạnh lùng của người đàn ông. Bất cứ chuyện gì anh làm đều là một bộ dáng thành thạo.
Kỳ thật cậu rất thích xem anh lái xe, cái vẻ đàn ông trưởng thành đầy sức hút kia, liếc mắt một cái là có thể khiến tim người ta đập nhanh.
Chỉ là ngày thường vì có A Võ rồi, nên anh ít khi tự lái, cũng tương đối hiếm thấy.
Nhìn chằm chằm thưởng thức một lát, Lâm Thính Vũ có chút tâm ngứa, đáy mắt xẹt qua tia tinh nghịch, bàn tay thon dài lặng lẽ duỗi đến đùi thô tráng của người lái xe. Cậu chơi xấu sờ soạng, lại bóp bóp cơ bắp.
Ánh mắt định lực mười phần của Diêm Xuyên, khoảnh khắc d.a.o động, nhịn không được bà xã sờ, bàn tay lớn bắt lấy ngón tay nghịch ngợm của cậu.
“Đừng quậy, đang lái xe đấy.” Giọng anh khàn khàn nhắc nhở.
Omega ngoan ngoãn nghe lời, không hề gây sự, vừa mới chuẩn bị rút về, lại phát hiện người đàn ông nắm chặt cậu không buông.
Cũng chính là cái động tác này, giãy giụa dưới không cẩn thận lướt qua nơi nào đó.
Diêm Xuyên hít một hơi thật sâu, mắt đen híp lại, cánh tay nắm lấy vô lăng siết chặt lại, lái xe hướng về phía con đường nhỏ sâu bên trong một khu rừng.
Lâm Thính Vũ có chút khó hiểu, hỏi: “Anh làm gì?” Người đã kết hôn, phản ứng cũng trở nên nhanh, dùng ánh mắt không xác định nhìn về phía người đàn ông: “Đi đâu, nha…”
“Em không phải thích sự mới mẻ kích thích sao?” Diêm Xuyên lộ ra một nụ cười ngả ngớn, gian tà nói: “Dẫn em chơi chút mới lạ độc đáo nha.”
Nói rồi nhìn hòm giữ đồ trên xe phía trước cậu, ra hiệu: “Mở ra, lấy đồ vật bên trong ra.”
Lâm Thính Vũ thu tay về, bán tín bán nghi kéo ra, cầm lấy vừa thấy. Một hộp bao cao su lớn nhất cỡ mới chưa khui!
Mặt cậu đỏ bừng từ cổ nối thẳng lên đỉnh đầu, môi run run, thẹn thùng chất vấn: “Trong xe, sao có thể, có cái này!”
Diêm Xuyên phát ra một tiếng cười lạnh, đem xe chậm rãi lái đến một khoảng đất trống sâu trong rừng, dừng lại, kéo thắng tay.
Dục vọng dã tính từ trong mắt tràn ra sắp trào, anh nhìn về phía cậu bé nhướng mày, ái muội nói: “Bảo bối, cái này gọi là chuẩn bị mọi lúc.”
Sớm đã có ý đồ, chỉ chờ cơ hội đến mà thôi.
Trong rừng tiếng côn trùng kêu chim hót văng vẳng, lấn át tiếng thở dốc nhẹ nhàng của hai người.
Lâm Thính Vũ đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông, lồng n.g.ự.c đập thình thịch không ngừng.
Sự việc sắp xảy ra khiến cậu vừa sợ hãi lại vừa xen lẫn mong chờ, đầu óc choáng váng hỗn loạn.
Cậu tựa lưng vào ghế, ngón tay nắm chặt vạt áo, ánh mắt nóng rực kia khiến cậu phải né tránh. Hai chân khép chặt, tư thế ngồi thẳng tắp, giống như một học sinh sắp bị xử phạt.
“Cạch!” Tiếng tháo dây an toàn, như tiếng chuông cảnh báo vang lên trong lòng Omega, làm hơi thở cậu dồn dập trong giây lát.
Diêm Xuyên cúi người từ từ áp sát, dịu dàng mút lấy cánh môi cậu, một nụ hôn lướt qua rồi ngừng lại.
Toàn bộ sự chú ý của Lâm Thính Vũ đều tập trung vào cảm giác ẩm ướt trên miệng, hoàn toàn không nhận ra, một bàn tay lớn đã lặng lẽ hoàn thành mọi sự chuẩn bị, duỗi đến sau thắt lưng cậu.
Cậu chớp nhanh hàng mi rủ xuống, đôi mắt mê ly nhìn chằm chằm người đàn ông gần trong gang tấc, nhưng lại không tiếp tục hôn môi mình, vừa định khát cầu bất mãn đuổi theo.
Giây tiếp theo, toàn bộ cơ thể cậu nhẹ bẫng, được cánh tay cường tráng nâng lên, thoát ly khỏi ghế.
“A!” Omega kêu lên kinh hãi.
Cậu đã bị nhẹ nhàng và vững chắc ôm sang ghế lái, hai chân tách ra ngồi trên giữa háng mạnh mẽ của người đàn ông.
Ánh mắt si mê của Diêm Xuyên dừng lại trên khuôn mặt người trong lòng, sự hoảng loạn, căng thẳng và kinh hồn chưa định của cậu bé đều thu vào đáy mắt anh.
Ánh trăng xuyên qua cành cây, những vệt sáng lốm đốm in lên khuôn mặt trắng nõn của cậu, đôi con ngươi trong trẻo kia, như chứa cả trời sao.
Anh yêu thích đến mức không thể tự chủ, liền tàn nhẫn hôn lên đôi môi hơi hé mở của cậu bé, nhẹ nhàng đưa chiếc lưỡi ẩm ướt trượt vào khoang miệng ấm áp nhỏ hẹp, hơi thở thô nặng, dùng sức mạnh bạo.
“Ưm… ân…”
Lâm Thính Vũ không kịp phản ứng, vòng eo bị người đàn ông ôm chặt, khóe mắt nhanh chóng rỉ ra nước mắt, cằm bị ép mở rộng.
Cậu cảm giác như đầu lưỡi mình sắp bị đối phương nhổ tận gốc xé ra nuốt chửng, vừa tê vừa nhức.
Hầu kết nhỏ nhắn lăn lộn không ngừng, cuối cùng vẫn không theo kịp tiết tấu, nước bọt tràn ra khóe miệng, phổi thiếu dưỡng khí, mà người đàn ông lại càng hôn sâu hơn, mỗi tấc trong khoang miệng đều bị anh nuốt trọn.
Omega có ngả ra sau thế nào cũng không thoát được, chỉ có thể nắm chặt tay, hỗn loạn đ.ấ.m vào cánh tay rắn chắc của đối phương.
Cảm nhận được sự kháng nghị như gãi ngứa đó, Diêm Xuyên cuối cùng tàn nhẫn cắn một cái, mới lưu luyến buông đôi môi sưng đỏ của cậu ra.
Toàn thân Lâm Thính Vũ mềm nhũn ý thức tan rã, đỡ hai vai người đàn ông, đầu lưỡi đỏ thắm tê dại vừa bị ăn, đáng thương co rúm lại thè ra một chút, quên cả thu về.
Tiếng thở dốc thấp khàn dồn dập, quanh quẩn trong không gian nhỏ bé bên trong xe.
Ánh mắt Diêm Xuyên tàn nhẫn tối sầm, không cho cậu cơ hội lấy lại bình tĩnh, như sói đói vồ mồi, lại mổ lên khóe miệng cậu, vội vã hôn một đường đến xương quai xanh trên cổ.
Omega mặc cho anh bài bố, bị đè lên vô lăng, t.ì.n.h d.ụ.c thiêu đốt khiến m.á.u cậu nóng bỏng, cảm giác còn kích thích hơn cả kỳ động dục.
Lý trí cuối cùng cũng kéo về được một chút, cậu bé yếu ớt này cuối cùng cũng cảm nhận được sự khó chịu.
Cậu cắm ngón tay vào tóc người đàn ông, nắm chặt giãy giụa vặn vẹo, cái miệng sưng đỏ lúc đóng lúc mở rên rỉ: “Đau… Diêm Xuyên, cấn đau quá…”
Diêm Xuyên đang chuyên tâm làm việc khựng lại một giây, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt ướt dầm dề kia.
Lưng cậu bé mảnh khảnh, chịu đựng độ cứng của vô lăng.
Lòng anh mềm nhũn, dừng tấn công, thả ghế lái xuống, một tay bảo vệ đầu cậu, một tay ôm lấy cơ thể cậu, nhanh nhẹn xoay người, hai người đổi vị trí trên dưới.
Lâm Thính Vũ nằm trên đệm da mềm mại thoải mái, trên cổ là những dấu hôn sâu cạn khác nhau vừa gieo xuống, sóng mắt lưu chuyển.
“Đỡ hơn chút nào chưa?” Giọng Diêm Xuyên trầm thấp, trong không gian chật chội này, đặc biệt rõ ràng: “Còn đau không?”
Omega lắc đầu, giờ phút này cậu cảm nhận sâu sắc sự trân quý người đàn ông dành cho mình.
Đôi mắt đen thường ngày lạnh lùng đạm bạc, chăm chú nhìn cậu, tựa như một tín đồ thành kính, làm cậu động tình không thôi.
Đầu óc phấn khởi đồng thời, lại nghĩ tới bộ dạng anh ghen tuông.
Lâm Thính Vũ trong lòng ngọt ngào, chủ động cúi lên hôn hôn môi mỏng của Diêm Xuyên, ôm cổ anh thủ thỉ bên tai.
“Yêu anh, yêu anh… Yêu anh ~”
Giọng nói mềm mại làm nũng của cậu bé, khiến màng nhĩ Diêm Xuyên rung động, nội tâm càng mừng rỡ như điên.
Anh ôm chặt cậu, như muốn hòa tan cậu vào cơ thể mình, lưu luyến hôn hôn sợi tóc người trong lòng, giọng khàn khàn hỏi: “Yêu ai?”
“Yêu ông xã, yêu anh nhất, anh ~” Lâm Thính Vũ cọ cọ, cười hì hì trả lời.
