Giảng đường đủ sức chứa hơn một nghìn người, ánh đèn sáng rõ, không khí nhiệt liệt.
Khán giả không còn chỗ trống, dòng người chen chúc xô đẩy, còn không ít người tụ tập ở lối đi và cạnh cửa nhìn vào.
Diêm Xuyên trong bộ âu phục màu xanh đen, cao ráo phi phàm, tóc chải chuốt gọn gàng, đứng trên bục phát biểu, được vạn người chú ý.
Phía sau anh, màn hình căn cứ vào bài diễn thuyết mà trình chiếu PPT cùng với các đoạn video tư liệu.
Bất kể là trang phục, ngoại hình hay nội dung ngôn ngữ, tất cả đều thu hút sự tập trung của khán giả, mỗi đoạn trình bày và phân tích đều gây ra những cuộc thảo luận xuất sắc và sôi nổi.
Quá trình diễn ra chặt chẽ và giàu tính tiết tấu, làm cho mọi người có cảm giác tham gia mạnh mẽ, vô cùng phấn khởi.
Lâm Thính Vũ chen lấn trong đám đông, ánh mắt bình tĩnh dừng lại trên người đàn ông rực rỡ chói mắt kia, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh như vậy.
So với những trường hợp công việc khác thường ngày, lần này trông anh mềm mỏng hơn rất nhiều, có lẽ vì đối diện là một đám học sinh.
Diêm Xuyên như có tâm linh tương thông, đôi mắt đen sâu khẽ nâng lên, chính xác đối diện với người yêu.
Đáy mắt anh bao dung ý cười, hài hước nhướng mày, gây ra một đợt xao động không nhỏ.
Omega sững sờ hai giây, mím môi trừng mắt nhìn anh, bên tai không ít bạn học đang mê mẩn thốt lên. Cậu cảm thấy có chút xấu hổ, đứng vài phút liền chủ động rời đi.
Bóng dáng bà xã biến mất không thấy, Diêm Xuyên lại khôi phục vẻ nghiêm nghị, nhìn đồng hồ, căn chuẩn thời gian hoàn thành bước cuối cùng, nhanh nhẹn kết thúc buổi tọa đàm.
Anh bước xuống bục cùng lãnh đạo nhà trường đơn giản trò chuyện, giao tiếp công việc tiếp theo cho trợ lý.
Vừa bị những người vây quanh đặt câu hỏi, vừa đi ra ngoài, đẩy tất cả thắc mắc và việc tư vấn vị trí tiếp theo cho đội ngũ HR đi theo.
Ra khỏi giảng đường, bước chân người đàn ông sải rất rộng, đi thẳng về phía phòng học mục tiêu, còn thường xuyên xem điện thoại.
Rời xa điểm hoạt động, các sinh viên xung quanh cuối cùng cũng thưa thớt.
Đi qua khúc cua, một cánh tay mảnh khảnh từ bên cạnh vươn ra, nắm lấy cà vạt Diêm Xuyên, kéo anh vào một góc vắng người.
Diêm Xuyên chịu lực, lưng va chạm vào tường cứng, bị cái tiểu gia hỏa thấp hơn mình cả một cái đầu này ép vào tường.
Đáy mắt anh ánh lên nụ cười dung túng cưng chiều, thành thật đứng đó, rũ mắt đối diện với cậu.
“Tổng giám đốc Diêm, trông thật, đẹp trai nha, cơ bắp thật rắn chắc nha.” Lâm Thính Vũ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn anh, giọng điệu châm chọc.
Diêm Xuyên bị bộ dáng này của cậu bé chọc cười, cúi người vừa mới chuẩn bị hôn cậu, lại bị né tránh.
“Anh tới trường học của em, tại sao không nói, cho em?” Omega hưng sư vấn tội, có chút chua xót: “Sửa soạn, dụng tâm như vậy, muốn câu dẫn, ai đây?”
Ngày thường tùy tính như vậy, lúc này cái gì cà vạt kẹp, khuy măng sét, đều chuẩn bị đầy đủ, tóc cũng chải chuốt tinh xảo như vậy. Cậu nhún nhún chóp mũi, còn xịt cả nước hoa!
Diêm Xuyên nhìn cái miệng nhỏ nhắn lúc đóng lúc mở gần trong gang tấc này, vẫn không từ bỏ ý định, véo khuôn mặt mềm mại của cậu bé mà mút một cái.
“Quyết định lâm thời, muốn cho em một bất ngờ.” Anh dùng bàn tay lớn ôm eo Lâm Thính Vũ kéo vào lòng, dỗ dành: “Đến trường bà xã anh, vậy không phải phải ăn diện cho tử tế, để em nở mày nở mặt sao?”
Anh rất ít khi lộ diện trong những trường hợp này, lần này sở dĩ đồng ý, một là cảm thấy có thể nhìn thấy người yêu, hai là nghĩ vừa vặn mượn cơ hội này, xem bộ dáng sinh hoạt vườn trường của cậu.
Lâm Thính Vũ bĩu môi, cảm thấy anh hiện tại càng ngày càng dẻo miệng. Cậu đảo mắt không vui, nắm vạt áo người đàn ông, nhón chân nhắm ngay cái cổ ấm áp kia “Ngao ô” chính là một ngụm.
“Đánh dấu anh!” Cậu giọng trẻ con nhưng dữ tợn nói, một chút cũng không hề nương tay.
Làn da truyền đến cảm giác đau đớn bén nhọn, Diêm Xuyên ôm cậu không buông ra, bàn tay kia trân quý đặt lên gáy cậu bé.
Biểu cảm anh không những không đau khổ, ngược lại là vẻ mặt hưởng thụ.
Khi hai người trên giường, bà xã liền luôn thích cắn gáy anh, miệng nói cái gì là đánh dấu đánh dấu.
Đánh dấu anh là người của cậu, cậu là Omega của anh gì đó.
Loại tuyên thệ chủ quyền, tràn ngập tính chiếm hữu, đôi bên trở thành vật sở hữu của nhau này, dị thường thỏa mãn sự thay đổi tâm lý của anh.
“Đánh dấu” xong sau, Lâm Thính Vũ lại bị người đàn ông bế lên ấn vào tường, ngậm lấy môi hôn tàn nhẫn một hồi.
Hôn đến cậu mơ mơ hồ hồ, tách ra khi quần áo đều có chút xộc xệch, đôi môi vốn thủy nhuận rõ ràng sưng đỏ.
“Mấy giờ tan học?” Diêm Xuyên hơi thở gấp gáp, hôn nhẹ cằm người trong lòng: “Anh chờ em, tối nay dẫn em và nhóc con đi nhà cha nuôi tham gia gia yến.”
Omega bị hôn đến ngứa ngáy, rầm rì giơ tay che miệng người đàn ông, ngón tay chạm vào đôi môi mềm mại kia.
“Buổi chiều chỉ, một tiết học,” cậu nhíu mày trả lời, sợ người xung quanh đến: “Anh trước, buông em ra…”
Diêm Xuyên nghe lời buông tay, hai người giao lưu xong chính sự, lần lượt rời đi.
Lâm Thính Vũ trở lại trong câu lạc bộ, tâm trạng trông không tồi, vừa định ngồi xuống, đột nhiên có người chú ý tới cậu.
“Thính Vũ, miệng cậu sao sưng lên?”
Cậu sững sờ, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ bừng, vội giơ tay che lấp, lắp bắp giải thích: “Tôi, tôi vừa mới ăn, cay!” Nói xong còn ra vẻ hít hà mấy cái.
Kỷ Lãng im lặng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn chăm chú vào cậu, thần sắc lộ ra sự cô đơn vì đã nhìn thấu chân tướng.
.
Lâm Thính Vũ lần đầu tiên thấy vị trưởng bối truyền thuyết này, tâm trạng vẫn là vô cùng căng thẳng thấp thỏm.
Nghe Diêm Xuyên cùng Đồng Hữu nói là, lần trước ông ấy ở trong núi bế quan, mấy ngày nay mới trở về, cho nên gặp một lần, cùng nhau ăn bữa cơm.
Tan học sau, hai vợ chồng cùng nhau về nhà mang bé Nhạc Nhạc theo, mới xuất phát đi nhà họ Đồng.
Hiện ra trước mắt chính là một tòa biệt thự tựa như trang viên, chiếc xe lái vào đại môn, chậm rãi dừng lại ở khu cư trú.
Kiến trúc và phong cách trang hoàng nơi này đều là kiểu Trung Quốc, vô cùng khí phái.
Khiến ấn tượng của Lâm Thính Vũ về “trưởng bối” lại càng thêm cứng nhắc.
Cái gì mà yếu tố rồng cuộn hổ ngồi, điện phủ đình đài, cảnh quan lâm viên đều đầy đủ mọi thứ.
Lâm Thính Vũ cẩn thận nắm bé Nhạc Nhạc xuống xe, nhóc con hiện tại đã biết đi, đặc biệt ngoan, không hề đòi cha ôm.
Một nhà ba người vừa đứng yên, một chiếc xe khác lại dừng ở phía sau. Đồng Hữu và Hứa Tắc Văn hai người, từ ghế phụ và ghế lái lần lượt bước xuống.
“Tiểu Vũ ~” Đồng Hữu hai mắt tỏa sáng, tìm được bạn cùng phòng để trò chuyện, tiện thể chọc cười nhóc con.
“Hữu Hữu ca ca ~” Nhạc Nhạc thấy chú đẹp trai, cười lộ ra mấy cái răng sữa nhỏ, giọng nói trẻ con gọi.
Đồng Hữu “phụt” một tiếng, xoa đầu tiểu tử: “Nhóc con ngoan, phải gọi cha nuôi, không thể để hai cái ba của con chiếm tiện nghi của ta!”
Bên này Hứa Tắc Văn cùng Diêm Xuyên lâu ngày không gặp, huynh đệ nhiều năm, ăn ý mười phần gật đầu chào nhau.
“Lão đại.” A Văn dẫn đầu mở miệng, thói quen gọi anh.
Diêm Xuyên vui mừng cười cười, chờ anh ta đến gần mới cùng nhau hướng vào trong nhà đi.
Cửa nhà chính đứng hai hàng vệ sĩ áo đen, động tác nhất trí cúi người hướng đoàn người.
Lần đầu nhìn thấy loại trận thế này, bé Nhạc Nhạc còn bị dọa nhảy dựng.
