OMEGA NÓI LẮP XUYÊN ĐẾN NƠI KHÔNG CÓ ABO, LẠI VÔ TÌNH MANG THAI VỚI LÃO ĐẠI

Chương 57

Diêm Xuyên nhếch khóe môi, lồng n.g.ự.c nhảy lên, vẫn không biết đủ truy vấn: “Ông xã là ai?”

“Là Diêm Xuyên ~” Omega hỏi gì đáp nấy, thỏa mãn mọi thứ: “Ông xã của em, là Diêm Xuyên ~”

Trái tim người đàn ông hóa thành một vũng nước mang tên Lâm Thính Vũ, chảy xuôi trong từng tế bào, anh trân bảo người dưới thân đến mức không thể trân bảo hơn, hận không thể dâng cả mạng sống cho cậu.

Cái cảm giác dù thân cận thế nào cũng không thấy đủ đó, làm toàn thân Diêm Xuyên rạo rực. Cái gì mà giấm này giận này đều tan biến hết, bị dỗ thành cháu trai.

Anh hôn lên khuôn mặt mềm mại của cậu bé như gà con mổ thóc không ngừng, lẩm bẩm: “Bảo bối ngọt thật.”

Lâm Thính Vũ toe toét cười khúc khích, trong lòng thầm nghĩ người này sao đột nhiên lại giống cún con vậy.

Sau một hồi thân mật, trong xe tràn ngập sự quyến rũ. Đôi chân thon dài trắng nõn của cậu bị người đàn ông gác lên, da thịt trên đùi truyền đến cảm giác mềm mại, nhột nhột.

“Thích không?” Cậu vừa ngoan vừa hư hỏi, vươn tay xoa bóp khuôn mặt anh tuấn kia, giảo hoạt vô cùng: “Ông xã, không đánh gãy, chân em sao?”

Diêm Xuyên đáy mắt mang ý cười, vẻ mặt chịu thua, răng nanh cắn nhẹ miếng thịt mềm kia: “Còn dám nói!”

Omega hừ nhẹ một tiếng, mày mắt yêu dã, cắn môi cười vừa thuần khiết lại vừa quyến rũ, như bắt được cơ hội chủ động quấn lên eo người đàn ông.

Hầu kết Diêm Xuyên cố sức lăn lộn, anh khắc chế bản thân để xé bao bì. Lâm Thính Vũ dùng gót chân chống lại sau eo săn chắc kia, chờ không kịp nói: “Anh nhanh lên…”

Diêm Xuyên chịu lực ổn định, trong mắt lộ ra sự nguy hiểm tột độ, hung tợn nói: “Đừng làm nũng, lát nữa có ‘em bé’ khóc.”

Omega hậu tri hậu giác đỏ bừng mặt.

.

Nắng sớm xuyên qua cửa kính xe, chiếu vào khuôn mặt người đang ngủ say ở ghế sau.

Lâm Thính Vũ trên người đắp một chiếc áo khoác vest, đôi mắt và môi sưng đỏ, trông như bị bắt nạt tàn nhẫn.

Một lúc sau, chịu ảnh hưởng của ánh sáng, cậu động đậy mí mắt nặng trĩu, chậm rãi mở mắt.

Tỉnh táo một lúc lâu, mới chống cơ thể đau nhức ngồi dậy.

Cái cảm giác tan rã, như vừa bị xe cộ cán qua cán lại, nhưng may mắn là không có cảm giác dính nhớp, người đàn ông hẳn là đã dùng khăn ướt lau rửa tinh tế cho cậu.

Ý thức về sự hồ đồ trong xe tối qua quay về, bên tai và khuôn mặt nóng bừng.

Cậu rũ mắt nhìn cổ tay, vệt đỏ bị cà vạt trói hằn lên, ký ức như hồng thủy ùa về. Lẽ ra không nên kích thích anh như vậy…

Lâm Thính Vũ vừa rít lên vì đau nhức, vừa tìm giày mang, đợi mặc chỉnh tề quần áo xuống xe, lại chú ý tới trên ghế sau, một vệt màu rõ ràng càng tối hơn… Hơi ẩm trong núi nặng, vết nước không dễ bay hơi như vậy.

Cậu cắn chặt môi, thu hồi tầm mắt, thật sự không còn mặt mũi để nhìn.

Bước chân phù phiếm, nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng người đàn ông, đi vòng ra trước xe, mới phát hiện đối phương đang đứng cạnh một tảng đá lớn, miệng ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa, nhìn xa xăm.

Chân Omega đau nhức thật sự, run rẩy rụt rè tới gần.

Diêm Xuyên nghe thấy tiếng sột soạt, quay đầu lại, ánh mắt trầm tĩnh thoáng chốc mềm mại.

Anh vò điếu thuốc thành một cục, nhanh nhẹn nhét vào túi quần tây, tiến lên dắt lấy tay cậu bé, đỡ eo cậu đứng yên bên cạnh. Bàn tay lớn nhẹ nhàng xoa bóp hợp lý.

“Khó chịu sao?” Anh nhẹ giọng hỏi.

Lâm Thính Vũ thẹn thùng lắc đầu, cơ thể vô thức ỷ lại, dựa vào khuỷu tay người đàn ông.

Hôm qua xe dừng ở đây tối đen như mực nên không chú ý.

Hiện tại mới phát hiện, hóa ra vị trí này, còn có thể xem mặt trời mọc.

Mặt trời mới lên, ráng màu như nước, chân trời nở rộ một mảng hồng, như thác nước đổ vào khuôn mặt tinh xảo của hai người.

Đôi mắt trong suốt của Omega nhiễm vui mừng, được tôn lên rực rỡ lấp lánh, càng thêm tươi đẹp xinh xắn.

“Diêm Xuyên, đẹp thật…” Cậu đắm chìm rất lâu, lẩm bẩm nói.

Diêm Xuyên khẽ “Ừ” một tiếng. Từ khi cậu bé xuất hiện, ánh mắt anh liền không rời khỏi người cậu, nào còn tâm trí lo lắng mặt trời mọc có đẹp hay không.

Anh sâu sắc nhìn chằm chằm người trong lòng, hôn hôn khóe mắt ửng đỏ vì sự yêu thương của mình.

“Thích thì, về sau chúng ta một nhà ba người, cũng có thể ra ngoài cắm trại.”

Lâm Thính Vũ trong lòng rung động, cong mặt mày: “Được nha!”

Xem xong mặt trời mọc mới lên đường về nhà, thật sự mệt đến không chịu được, Lâm Thính Vũ nửa đường lại ngủ một giấc.

Tỉnh lại, về đến nhà không sai giờ bao nhiêu, chậm rãi xuống xe, vươn vai thật dài. Tinh thần được hồi phục, vỏ đại não đều tỉnh táo không ít.

Cậu đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, mắt hạnh mở to, mở cửa ghế sau, dẩu m.ô.n.g thăm dò vào tìm kiếm.

Một lúc sau, chiếc cà vạt bị bỏ quên ở góc được cậu đào ra, ánh mắt liếc thấy trên đó có những vết ố khô cạn rõ ràng.

Cậu nắm chặt trong lòng bàn tay, tai đỏ bừng, vội vàng chạy vào phòng. Quý như vậy, vứt đi thật đáng tiếc, giặt cho anh, dù sao anh khẳng định sẽ không ghét bỏ.

Diêm Xuyên khó hiểu, vẻ mặt mờ mịt đi theo sau bà xã.

.

Về trường sau, chuyện bỏ dở team building giữa chừng, Lâm Thính Vũ cùng các bạn học trong câu lạc bộ giải thích thỏa đáng.

Để cảm ơn mọi người giúp cậu lấy về ba lô đồ đạc bị bỏ quên, cậu lại mời mọi người ăn tiệc trà chiều.

Mọi người chia nhau bánh kem trà sữa, ánh mắt phức tạp của Kỷ Lãng trước sau dừng lại trên người Lâm Thính Vũ. Sau mấy phen giãy giụa, anh ta quyết đoán tiến lại gần.

“Thính Vũ, tuần này đi xem phim là 7 giờ tối, 6 giờ tôi qua nhà cậu đón nhé,”

“Xin lỗi nha, Hội trưởng,” Lâm Thính Vũ vội vàng ngắt lời: “Tôi cuối tuần, có việc, đi không được. Cậu cùng, Thiên Thiên, chơi vui vẻ!”

Ánh mắt cậu có chút xấu hổ né tránh, sau chuyến này cậu mặc kệ có phải hiểu lầm hay không, theo bản năng liền muốn giữ khoảng cách.

Kỷ Lãng sững sờ, thần sắc mất mát, vội vàng kêu lên: “Nhưng chúng ta không phải đã sớm hẹn rồi sao? Ba người cùng nhau.”

“Là, nhưng…” Đại não Omega nhanh chóng vận hành, nghẹn nửa ngày không nghĩ ra lý do, dứt khoát nhắm mắt lại nói: “Ông xã tôi, hy vọng, tôi có thể, ở nhà bầu bạn với anh ấy!”

Không khí đột nhiên yên tĩnh.

Con ngươi Kỷ Lãng run rẩy vì kinh ngạc, cảm thấy có phải mình nghe nhầm cách xưng hô này không.

“Ông xã cậu?” Anh ta khó tin.

Lâm Thính Vũ mở mắt, không rõ phản ứng của anh ta, lung tung gật đầu: “Ừm, tôi đã sớm, kết hôn, cậu gặp qua, chính là, lần trước người đàn ông đó… ha ha.” Cậu nói xong cười lễ phép, như muốn giảm bớt không khí.

Kỷ Lãng dường như không thể tiếp thu, môi vài lần đóng mở, anh ta vốn dĩ ôn hòa nhã nhặn cũng có vẻ có chút thất thố.

Vẫn chưa từ bỏ ý định muốn hỏi thêm điều gì, một tràng tiếng bước chân dồn dập và hỗn loạn truyền đến.

Rất nhiều người sốt ruột hoảng hốt chạy qua cửa phòng học, trong miệng còn nghị luận sôi nổi, cười đến vui vẻ.

“Đi đâu đấy các cậu?” Một thành viên câu lạc bộ tò mò chặn lại.

Người bạn học bị chặn lại kích động nói: “Trường học mời doanh nhân nổi tiếng đến mở tọa đàm, nghe nói là Tổng giám đốc Diêm của tập đoàn Hạo Thiên, người đã quyên không ít tiền cho trường chúng ta, đội ngũ của họ còn mang theo không ít vị trí thực tập đến nữa.

Rất nhiều anh chị khóa tốt nghiệp đều đi, nói anh ấy bản thân còn đẹp trai hơn trên tạp chí! Bọn tôi liền muốn đi xem!”

“Ân?” Nghe thấy cái tên này, Lâm Thính Vũ nháy mắt cảnh giác, cảm thấy hứng thú, tò mò cùng đi ra ngoài.

Kỷ Lãng bị bỏ lại tại chỗ nhíu mày. Tổng giám đốc Diêm? Diêm Xuyên? Anh ta bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng nhớ ra vì sao lại cảm thấy người đàn ông kia quen mắt.

 

back top