PHÁT HIỆN MÌNH LÀ THIẾU GIA GIẢ NHÀ HÀO MÔN, LẠI GẶP ANH TRAI MẮC BỆNH TÂM LÝ

Chương 5

Nhớ đến bữa tiệc sinh nhật 18 tuổi, tôi lại thấy nhức răng.

Khi đó tôi đã chọn Quý Khâm Niên, hai chúng tôi vào phòng riêng, Quý Khâm Niên cởi sạch nửa thân trên, còn đầu óc tôi vẫn trống rỗng.

Cứ như là gia nhập một cái nhóm kín rồi bị đá ra, chủ nhóm phát hiện tôi căn bản không biết điều khiển, chỉ giả vờ làm S đơn thuần ở đó đánh người vậy.

Trong lòng tôi d.a.o động hết lần này đến lần khác, chuyện này thế nào cũng phải có chút cơ sở tình cảm chứ?

Tôi lại giúp Quý Khâm Niên mặc lại quần áo, Quý Khâm Niên thắc mắc: "Thích tôi mặc quần áo à?"

Tôi: "..."

Cậu đừng nói gì nữa.

Sau đó, tôi và Quý Khâm Niên ít nhiều gì cũng có chút cơ sở tình cảm rồi mới bắt đầu.

Tôi là người không thích lừa dối tình cảm của người khác nhất, nhất là của anh em.

Thế là tối hôm đó tôi lẻn ra khỏi nhà họ Cố.

Vừa mới lẻn đến cổng, một luồng ánh sáng chói mắt chiếu tới.

Tôi khó chịu nheo mắt lại, một bóng người thon thả bước xuống xe, giọng điệu của Cố Lạc là sự bất ngờ không che giấu được: "Anh Tri Nguyên, anh ở nhà em à!"

"Ừm."

Không chỉ ở nhà em, còn bị anh trai em tỏ tình nữa cơ.

Cố Lạc không hỏi tôi nửa đêm đi ra khỏi nhà cô ấy làm gì, chỉ vui vẻ nói: "Anh Tri Nguyên, em đưa anh đi dạo một vòng nha!"

Đèn neon xung quanh nhanh chóng lùi về phía sau, gió đêm se lạnh thổi qua má tôi, nhìn dòng xe qua lại trên cầu vượt, tâm trạng tôi kỳ lạ thay lại tìm được một chút yên bình trong sự phức tạp.

Cố Lạc ném cho tôi một lon rượu trái cây: "Anh Tri Nguyên, có chuyện không vui cứ hét lên là được, em sẽ luôn ở bên anh."

Quả không hổ danh là người tôi luôn coi như em gái ruột từ bé đến lớn, lòng tôi mềm nhũn, nhưng miệng lại nói: "Không có gì không vui cả."

Chẳng qua chỉ là qua một đêm mất hết gia tài vạn quán, còn thêm một người anh em tốt.

Đầu ngón tay tôi nắm lấy lon rượu trái cây đã mở nắp, suy nghĩ dần dần bay xa.

Cố Lạc không biết dừng xe từ lúc nào, vầng trăng lạnh lẽo treo cao trên bầu trời.

"Anh Tri Nguyên, thật ra em đã chờ ngày này rất lâu rồi..."

Đầu óc tôi vẫn chưa tỉnh táo hẳn: "Hả?"

Cố Lạc mím môi dưới, có vẻ hơi tủi thân: "Trước đây chỉ có đi theo anh trai em mới gặp được anh Tri Nguyên.

"Anh có biết mỗi lần thấy anh và anh trai em ở riêng, em lại khó chịu như bị cào xé ruột gan không..."

Tôi tỉnh rượu ngay lập tức, hai mắt "choang" một tiếng mở to, như chiếc băng cassette bị kẹt, từ từ, khó khăn quay đầu nhìn cô ấy: "?"

Đôi mắt tròn xoe như mèo con của Cố Lạc tràn đầy sự hưng phấn và hạnh phúc, má cô ấy hơi ửng hồng vì quá kích động:

"Tối nay có thể ở riêng với anh Tri Nguyên, em đã mong chờ không biết bao nhiêu ngày đêm rồi."

Tôi cố gắng nhắm mắt lại, bất lực nói: "Anh thích con trai."

Cố Lạc lại không hề bận tâm: "Có gì đâu, đến lúc đó, em mua một cái dụng cụ, vẫn có thể quan hệ mà."

Tôi: "?????"

Loạn cả lên rồi, thật đấy.

Những từ này thực sự có thể xuất hiện trên một nền tảng nghiêm túc sao?

Tôi nhìn Cố Lạc một cách vô cùng chân thành: "Anh chỉ coi em là em gái, thật đấy."

Cố Lạc thất vọng rũ đôi mắt giống mèo con xuống:

"Không sao đâu anh Tri Nguyên, chúng ta cần một quá trình thích nghi, đợi đến khi nào anh đồng ý chúng ta sẽ nói chuyện."

Câu này nghe quen quá.

Tài liệu tham khảo đến từ anh trai cô đấy! Phải ghi rõ tác giả gốc chứ, biết chưa!

 

 

back top