PHÁT HIỆN MÌNH LÀ THIẾU GIA GIẢ NHÀ HÀO MÔN, LẠI GẶP ANH TRAI MẮC BỆNH TÂM LÝ

Chương 7

Khi tôi theo bản năng định đóng cửa, cửa phòng lại bị Quý Khâm Niên dùng sức chặn lại.

Tôi sụp đổ.

Hết rồi! Gói tổng thống chưa đến, gói sỉ nhục lại đến rồi!

Nước mắt tôi ào ạt chảy nhanh hơn.

Bóng dáng cao lớn của Quý Khâm Niên ngày càng gần, tôi sợ hãi nhắm mắt lại, hàng mi không ngừng run rẩy.

Tôi chỉ mới tát cậu ta một cái thôi, một cái chắc là đủ rồi chứ?

Cơn đau trong tưởng tượng không ập đến, nhưng không ngờ khóe mắt lại bị một thứ mềm mại nhẹ nhàng chạm vào, tôi nghi hoặc mở to mắt.

Quý Khâm Niên đang từng chút một hôn đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi.

Cơn nấc nghẹn của tôi kẹt lại trong cổ họng, không lên không xuống.

Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp, dịu dàng của Quý Khâm Niên: "Nguyên Nguyên, đừng khóc, tôi có thể nuôi cậu."

Tôi không nhịn được nấc lên một tiếng: "Quý Khâm Niên..."

"Hửm?"

"Cậu là người thích bị hành hạ à?"

"..."

 

 

back top