Ta trông thấy nha hoàn kia đưa Tạ Liên Trúc đến một cái đình.
Nói gì đó rồi lui xuống.
Tạ Liên Trúc ngồi trên ghế đá, bất động.
Ta do dự một lát rồi vẫn bước đến trước mặt hắn.
Tạ Liên Trúc thần sắc bình thản ngước nhìn ta.
Hoàn toàn không thấy có vẻ gì khác lạ.
Ta sững sờ, nhận ra là mình đã hiểu lầm.
Hắn không hề say.
「Phải, phải, lỗi tại ta, ta tưởng... Ta đi ngay đây!」
Tạ Liên Trúc vẫn an tĩnh như vậy.
Đúng lúc ta định rời đi, hắn lại đưa tay kéo cổ tay ta lại.
Bước chân ta dừng lại, quay đầu nhìn hắn.
Tạ Liên Trúc cứ nhìn ta như thế.
Không nói một lời.
Thật có chút kỳ lạ.
Ta đưa tay quơ quơ trước mắt hắn.
「Tạ Liên Trúc?」
Hắn khẽ nhíu mày, lại bắt lấy bàn tay kia.
Nắm chặt không buông.
Tim ta loạn nhịp cả rồi.
Đánh bạo chọc chọc vào má hắn.
Tạ Liên Trúc chỉ khẽ cau mày, khó hiểu nhìn ta.
Dáng vẻ này của hắn hoàn toàn khác với ngày thường.
Có lẽ là thực sự say rồi.
Biệt viện này ta từng đến, có sẵn sương phòng dành cho khách nghỉ ngơi.
Ta dỗ dành như dỗ trẻ con hỏi hắn: 「Ngươi có muốn theo ta không, ta đưa ngươi đi nghỉ một lát được không?」
Tạ Liên Trúc không lên tiếng.
Nhưng ta vừa nhúc nhích là hắn liền đi theo.
Thật có chút ngoan ngoãn.
Ta cố gắng hết sức kìm nén khóe miệng đang cong lên.
Dẫn tay hắn đi qua hành lang.
Đến một gian sương phòng.
Tiện thể bảo nha hoàn đi nói với chủ nhà rằng ta say rồi, muốn nghỉ ngơi một lát trong gian sương phòng này.
