Ta quyết tâm cải tà quy chính, cho giải tán tất cả nam sủng trong nhà.
Cho mỗi người một khoản tiền bạc.
Đủ để họ làm ăn hoặc mua một căn nhà.
Ta chưa bao giờ bạc đãi họ.
Bọn họ niệm ân tình của ta, cũng chỉ nói tốt về ta.
Ta cũng dặn dò rất nhiều.
Chuyện Tạ Liên Trúc làm nam sủng của ta, qua lời họ kể, đã trở thành Tạ Liên Trúc cùng ta là giao tình quân tử.
Hắn đến phủ ta ở lại một tháng là để dạy ta làm văn, đọc sách.
Chuyện này đồn đại khắp kinh thành.
Có người bán tín bán nghi.
Cũng có người thấy nên là như vậy.
Dù sao danh tiếng của Tạ Liên Trúc vốn tốt, không giống người sẽ làm nam sủng.
Ta cùng Giang Tầm, con trai của Trung Thư Thị Lang, rất thân thiết.
Hắn được thiệp mời dự thi hội thơ của một đại nho, liền xin giúp ta một tấm.
Ta vừa khéo rảnh rỗi mấy ngày, nên cũng đi theo.
Biệt viện này trang nhã, hòn non bộ, nước chảy, cảnh trí vô cùng đẹp.
Trên án bày bộ trà cụ tinh xảo, hương trà lượn lờ, cùng với tiếng đàn cổ du dương.
Yến tiệc rất náo nhiệt, trong đó cũng có vài gương mặt quen.
Đều lần lượt đến chào hỏi chúng ta.
Giang Tầm khoác tay lên vai ta, kề sát vào tai ta, trêu chọc.
「Nam sủng kia của ngươi cũng ở đó đó, có muốn đến chào hỏi hắn không?」
Ta ngẩn ra, nhìn theo tầm mắt Giang Tầm, thì thấy Tạ Liên Trúc đang ngồi cách đó không xa.
Hắn mặc một chiếc áo dài màu xanh biếc, mày mắt như họa, quý phái thoát tục không giống người phàm trần.
Dường như cảm nhận được điều gì.
Hắn hơi ngước mắt, ánh mắt chúng ta va vào nhau.
Ta hoảng loạn rụt tầm mắt về.
Nhỏ giọng biện bạch: 「Đã nói không phải, đây là lời đồn!」
Giang Tầm nhướng mày: 「Ngươi lừa người khác thì được, còn muốn lừa ta? Đừng tưởng ta không biết ngươi thích người ta!」
Ta mím môi: 「Hiện tại không thích nữa rồi.」
Cũng không thể thích nữa.
Đã nói sẽ không quấy rầy Tạ Liên Trúc nữa, kết quả lại đụng mặt nhau.
Ta sợ hắn nghĩ ta đến là vì hắn.
Suốt buổi ta không dám nhìn hắn thêm lần nào.
Ngồi thật xa, tránh hắn như tránh tà.
Trong thi hội, làm thơ uống rượu rất phổ biến.
Nhưng bên Tạ Liên Trúc rõ ràng có gì đó không ổn.
Có mấy người cố ý đến hỏi hắn về thơ ca.
Rồi lại mời rượu.
Khiến Tạ Liên Trúc phải uống mấy chén.
Ta muốn ngăn cản, nhưng lại sợ gây hiểu lầm.
Cuối cùng Tạ Liên Trúc dường như nói gì đó.
Có nha hoàn dẫn hắn rời khỏi chỗ ngồi.
Ta nhận ra có điều không ổn, vẫn không nhịn được mà đi theo.
