Thời tiết dần trở lạnh.
Ta sợ lạnh.
Trong nhà đều đốt than sợi bạc.
Lại bị Ngọc Nhi quấn lấy đòi ra ngoài cùng hắn đi dạo chợ.
Nam sủng tuy đã giải tán.
Nhưng Ngọc Nhi không chịu đi, liền ở lại.
Chúng ta sớm đã thân thiết như bằng hữu.
Hắn nói: 「Y phục mới của ta làm xong rồi, không phải nên cho bọn họ chiêm ngưỡng một phen sao? Đi đi đi!」
Chúng ta mua kẹo hồ lô và một vài món đồ chơi nhỏ, vừa đi vừa mua.
Mua quá nhiều nên bảo Trường Thuận mang về phủ trước.
Ta và Ngọc Nhi tiếp tục đi dạo.
Ai ngờ đi loanh quanh, thoáng cái đã không thấy người đâu.
Ta đi theo hướng hắn đã đi tìm.
Đi thẳng đến trước cửa một căn nhà hoang.
Vừa vặn gặp Nguyên Thanh đang định ra ngoài.
Hai người đều ngẩn ra.
Nguyên Thanh quay đầu lại gọi vào trong sân.
「Công tử, là Tô công tử đến!」
Ta căn bản không kịp ngăn cản.
Tạ Liên Trúc nhanh chóng bước ra.
Hắn mặc một chiếc áo dài màu sắc đơn giản, tóc dùng trâm tre búi lên, dáng vẻ thư sinh phong nhã.
Ta vội vàng giải thích: 「Thật trùng hợp a, ta không cẩn thận đi lạc đến đây, làm phiền các ngươi rồi, ta đi ngay đây.」
Tạ Liên Trúc lại như lần trước, kéo cổ tay ta lại.
Môi mỏng khẽ mở.
「Không làm phiền, ngươi muốn vào không?」
Thân thể ta cứng đờ.
Hương thơm lạnh nhạt thoang thoảng trên người hắn gần như ôm trọn lấy ta.
Lời đã nói đến nước này rồi.
Ta đành phải vào ngồi một lát.
Sân viện bố trí rất đơn giản, một gian chính phòng, một gian thư phòng và nhà bếp.
Ngay cả sương phòng cũng không có.
Trong nhà cũng không đốt than.
Trên bàn còn bày bài sách lược chưa viết xong.
Phía trên còn có chút vết mực bị nhòe ra.
Dường như là đang viết sách lược thì bị quấy rầy.
Ta lòng hoảng ý loạn đến mức tay cũng run rẩy.
Tạ Liên Trúc còn tự mình rót trà nóng cho ta.
Ta có chút luống cuống.
Dù sao thì mấy ngày trước ta còn không thèm gặp hắn một lần.
Hắn hỏi ta: 「Thân thể khá hơn chưa?」
Ta biết hắn đang hỏi chuyện gì.
Suýt chút nữa sặc nước.
「... Đã đã khỏe rồi.」
Tạ Liên Trúc thoáng thấy vành tai ta đỏ bừng, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
「Vậy là tốt rồi.」
Ta không muốn tiếp tục nói về chuyện này.
「Kỳ thi Hội của ngươi chuẩn bị thế nào rồi? Chắc sẽ đạt được thứ hạng tốt chứ!」
Tạ Liên Trúc rõ ràng không đặt tâm tư vào đây.
Nhìn chằm chằm ta nói.
「Có lẽ.」
Khách khí rồi.
Đâu phải là "có lẽ" a.
Ta cười gượng hai tiếng: 「Học vấn của ngươi tốt, nhất định sẽ làm được, không như ta đối với văn tự hoàn toàn không thông, phụ thân ta nói ta mà thi đỗ Cử nhân là ông ấy đã phải đốt hương tạ ơn rồi.」
Khóe môi Tạ Liên Trúc khẽ cong: 「Ta có thể dạy ngươi, giống như lời ngươi đã nói.」
Ta ngẩn ra.
Đoán rằng hắn hẳn là đã nghe thấy lời ta bảo mấy nam sủng kia truyền ra.
Nói Tạ Liên Trúc đến phủ ta ở lại một tháng là để dạy ta làm văn.
