SAU KHI MƠ THẤY TƯƠNG LAI, TA CẢI TÀ QUY CHÁNH, TRÁNH XA THÁI PHÓ LẠNH LÙNG

Chương 15

Ta ngẩn người một lát rồi lại phản ứng kịp.

Hắn có lẽ chỉ là khách sáo.

Nếu ta coi là thật thì là ta sai rồi.

「Cảm ơn ngươi, hảo ý ta xin ghi nhận.」

Lúc này, ngoài sân truyền đến tiếng Ngọc Nhi đang tìm ta.

「Gia! Tô Hòe An!」

Mắt ta sáng lên, vội vàng đáp lời.

「Ta ở đây!」

Nhưng không để ý đến sắc mặt Tạ Liên Trúc chợt tối sầm lại.

Đường nét cằm hắn căng cứng, đáy mắt đen tối u ám.

Nhìn ta chạy về phía Ngọc Nhi, lặng lẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y áo.

Ngọc Nhi mặc y phục tím, như một con bướm hoa rạng rỡ bay đến.

Ta gõ đầu hắn: 「Gan ngươi lớn lắm, dám gọi thẳng tên bổn thiếu gia!」

Hắn lườm ta một cái: 「Vậy thì ta gọi Gia, từng người một đều đáp lời ta, tức c.h.ế.t Ngọc Nhi rồi, Gia không thương ta!」

Ta lại phải dỗ dành hắn.

Ngọc Nhi nhỏ hơn ta hai tuổi.

Ta coi hắn như đệ đệ mà đối đãi.

Hắn đánh giá xung quanh.

「Sao Gia lại ở trong cái viện tồi tàn này, chúng ta mau về đi, trong nhà ấm áp hơn.」

Ta vội vàng bịt miệng hắn lại.

Cười cầu tài với Tạ Liên Trúc xin lỗi.

「Xin lỗi xin lỗi, hắn không có ý đó đâu.」

Ánh mắt Tạ Liên Trúc hơi tối sầm, trong mắt ánh lên sự tự giễu, những tia sáng trong đôi mắt đen thưa thớt vỡ vụn.

「Hắn nói không sai, viện của ta vừa rách nát vừa lạnh lẽo, để các ngươi chê cười rồi.」

Ta chưa từng thấy vẻ mặt này của hắn bao giờ.

Cái sân nhỏ đổ nát.

Không có chậu than, căn phòng lạnh lẽo.

Quần áo mỏng manh.

Ta nghe mà lòng đau như cắt.

Mùa đông đến rồi biết phải làm sao.

Ta nói: 「Vậy ngươi có muốn đến nhà ta không, ta... ta cũng vừa vặn muốn đọc sách, học vấn của ngươi tốt, dạy ta được không?」

Ta vừa hỏi xong đã thấy thất thố.

Sợ hắn hiểu lầm ta có ý đồ gì.

Nhưng không ngờ Tạ Liên Trúc lại nhanh chóng đồng ý.

「Đa tạ Tô công tử, vậy thì làm phiền rồi.」

「Á? Ồ, được được.」

 

back top