SAU KHI MƠ THẤY TƯƠNG LAI, TA CẢI TÀ QUY CHÁNH, TRÁNH XA THÁI PHÓ LẠNH LÙNG

Chương 4

Ta hỏi kỹ mới rõ.

Tạ Liên Trúc vì chuyện đẩy ta xuống nước mà bị phụ thân ta hạ lệnh đánh roi.

Hai mươi roi đánh cực kỳ mạnh tay, còn nghiêm trọng hơn ta nhiều.

Tạ Liên Trúc có chút thuốc chữa thương, nhưng còn lâu mới đủ.

Nguyên Thanh thấy hắn khó chịu, liền cầm tiền đi tìm lang trung ở y quán.

Người của y quán nói Nguyên Thanh không có tiền mời lang trung, liền trộm dược liệu quý giá của tiệm.

Bọn họ giữ Nguyên Thanh lại, nói rằng nếu không mang một trăm lượng bạc đến chuộc sẽ đưa hắn đi gặp quan.

Nguyên Thanh là thư đồng của Tạ Liên Trúc.

Cũng thanh cao như chủ nhân hắn, không hề luồn cúi.

Nhất định không thể làm loại chuyện này.

Chắc chắn là người của y quán nổi lòng tham, đang tống tiền.

Chuyện này vốn là do ta mà ra.

Tạ Liên Trúc không hề đẩy ta xuống nước, là ta tự mình trượt chân.

Bây giờ còn hại hắn chịu phạt.

Nghĩ đến đây ta lập tức bật dậy từ trên giường, gọi Trường Thuận vào thay quần áo cho ta.

Vừa dịu dàng nói với Tạ Liên Trúc: 「Liên Trúc đừng sợ, việc này giao cho ta.」

Tay ta vừa định nắm lấy tay hắn.

Thân thể Tạ Liên Trúc dường như cứng đờ trong chốc lát.

Song, hắn lại không né tránh.

Ta phát hiện ra.

Tay khựng lại.

Rồi rụt về.

Có chút búng túng.

Tạ Liên Trúc ghét bỏ ta.

Đương nhiên cũng kháng cự sự gần gũi của ta.

Những hành động thừa thãi như vậy trước đây ta làm không ít.

Bây giờ ta lại không dám nữa.

Ta không muốn chọc hắn ghét bỏ nữa.

Tạ Liên Trúc cũng thấy bàn tay ta rụt về.

Thần sắc lạnh lùng trong mắt hắn dường như ngưng lại một khắc, rồi ngước nhìn ta.

Ánh mắt tập trung trên mặt ta, hơi có vẻ thâm sâu.

Mà ta đã dời tầm mắt đi.

Cố nén những cảm xúc thất vọng trong lòng.

 

back top